Chương trước
Chương sau
Những người còn ở lại với Đoàn Hịch, đa số đều là những người tính toán chi li, lại ham ăn nhát làm. Vì quy tắc của Vân Điệp đưa ra quá rõ rệt, dù muốn dựa vào số vật liệu đã nộp để rảnh tay rảnh chân cũng không thể. Mà họ đã giao nộp nhiều vật liệu hơn lũ nghèo kiết xác kia, nhưng lại chẳng nhận được ưu tiên gì. Những người này vừa cảm thấy tiếc của cải, vừa thấy không công bằng.

Đoàn của Vân Điệp có tổng cộng ba chiếc xe. Đầu tiên là chiếc SUV bảy chỗ của Vân Điệp dẫn đầu đoàn. Bao gồm cha Giang, dì Ba, Văn Hậu, Tố Như, Diện Phỉ và con trai bà ấy, thêm cô nữa là đầy bảy chỗ.

Xe tiếp theo là chiếc RV chở trẻ em, người già và phụ nữ mang thai. Tài xế là một cậu thanh niên tên Hắc Lào có dị năng hệ sức mạnh, cô cũng an bài thêm một người có dị năng nữa trên chiếc RV để bảo vệ ba nhóm người được ưu tiên, đó là một cô gái khoảng hai mươi mấy tuổi, tên Mộc Miên có dị năng hệ mê hoặc.

Xe cuối cùng là một chiếc xe buýt chở những người còn lại, trên xe có một người đàn ông trung niên tên Tuất, sở hữu dị năng hệ hỏa. Xem như cũng khá ổn thỏa. Nếu không phải chân cẳng của Văn Hậu bất tiện, Vân Điệp cũng sẽ sắp xếp cho cậu lên chiếc xe buýt cuối cùng để tiện bảo vệ mọi người.

Trời tối, Vân Điệp tìm được một xưởng sản xuất bánh kẹo bị bỏ hoang, họ sẽ tạm nghỉ ngơi ở chỗ này một đêm. Về chỗ ngủ thì đầu tiên là lót một miếng cao su ở dưới, sau đó mới trải tấm nệm mỏng lên trên. Nam nữ chia ra hai bên, nằm đối đầu lại với nhau và ở giữa thì được treo một tấm màn chắn mỏng.

Vân Điệp lấy dụng cụ nấu nướng ra cho cha Giang cũng như phái nữ để họ chuẩn bị bữa tối, cha Giang sẽ là đầu bếp chính. Thanh niên trai tráng và trẻ em thì đứng một bên luyện bài tập tăng cường thể lực do Vân Điệp chỉ đạo. Người có dị năng thì lại luyện tập ở một bên, Vân Điệp hướng dẫn họ cách khống chế dị năng của mình trước, đợi đến khi thuần thục rồi thì mới có thể luyện tập để tăng cấp được.

Vì bốn người này đều mới thức tỉnh dị năng giống nhau, không có sự chênh lệch gì cả nên khá tiện là Vân Điệp có thể hướng dẫn bốn người cùng lúc.

Vì trong đoàn cũng có người do bạn bè dẫn đến nên chưa chứng kiến được dị năng của Vân Điệp, chỉ mới nghe bạn mình kể lại mà thôi. Bây giờ, thấy Vân Điệp sẽ thị phạm trước cho bốn người dị năng xem, cả mấy chục con người ở đây đều không hẹn mà cùng dõi mắt theo để quan sát.

Vân Điệp đưa tay ra trước mặt, từng tia sét bắt đầu hiện lên, từ ít dần rồi từ từ trở nên vô cùng to lớn. Vân Điệp vẫy tay một cái, một tia sét phóng đến làm văng nắp chai nước đang được để trên mặt đất nhưng không hề làm chai nước bị rung lắc dẫu chỉ là một chút.

Mọi người thấy vậy đều vỗ tay tán thưởng, Vân Điệp nói cảm ơn rồi xua tay kêu mọi người tiếp tục công việc: “Mọi người nên nhớ rằng, dị năng là của chúng ta và nó nằm trong chúng ta. Phải tưởng tượng ta với nó là một, nghĩ rằng ta có thể điều khiển nó thì khi ấy, dị năng mới có thể theo ý của chúng ta mà kích phát ra bên ngoài.”

Vân Điệp vỗ tay một cái: “Rồi, bây giờ từng người lần lượt thực hành để tôi tiện hướng dẫn bước đầu, sau đó mọi người có thể tự luyện tập. Có thắc mắc hay cảm thấy mình đang gặp vấn đề gì với dị năng của bản thân thì cứ nói ra, đừng ngại, tôi sẽ giải đáp rõ ràng cho mọi người hiểu. Từ trái qua phải nào, bắt đầu.”

Vân Điệp giảng giải vô cùng mạch lạc, dễ hiểu. Vì đã có kinh nghiệm lâu năm trong việc huấn luyện người dị năng, nên cô hướng dẫn rất nhanh nhưng không hề khó hiểu. Mộc Miên là một cô giáo dạy ngoại ngữ, thấy tư thế của Vân Điệp thì liền biết Vân Điệp là người có kinh nghiệm.

Mộc Miên không nhịn được hỏi: “Chị Điệp, chị có kinh nghiệm huấn luyện cho người có dị năng đúng không?”

Vân Điệp chỉ mỉm cười nhẹ, không trả lời. Nhưng mọi người đều ngầm hiểu vì Vân Điệp không phủ nhận. Tuy chung đụng chưa nhiều, nhưng tính tình thẳng thắn của Vân Điệp là điều ai cũng đã nhận ra. Do đó, nếu không có thì cô nhất định sẽ phủ nhận ngay lập tức.

Mộc Miên là người đầu tiên, cô nói với Vân Điệp những vướng mắc của bản thân. Sau đó, Vân Điệp kêu cô thực hành trước một lần, tiếp theo Vân Điệp phân tích cho cô hiểu rồi để cô làm lại lần nữa. Mộc Miên kinh ngạc: “Trời ơi, tôi làm được rồi nè. Chị Điệp giỏi quá.”



Vân Điệp bật cười trước lời nói của Mộc Miên, cô khẽ điểm vào mũi của Mộc Miên một cái: “Do cô chịu tiếp thu, còn tôi chẳng qua là giải thích không quá khó hiểu thôi. Chứ dị năng là của cô, đâu ra mà tôi giỏi được.”

Ba người còn lại bật cười, Mộc Miên dẩu môi: “Chị Điệp vẫn giỏi.”

Vân Điệp chỉ đành mỉm cười bất đắc dĩ. Lúc này đây, mọi người nhận thấy Vân Điệp cũng không phải quá khó gần như vẻ bề ngoài thờ ơ của cô ấy, chỉ là không dễ để tiếp cận với cô ấy mà thôi. Thực ra, Vân Điệp cũng rất dễ thương.

Đồng thời, trong lòng Mộc Miên cũng cảm thấy khó hiểu. Rõ ràng là Vân Điệp nhỏ tuổi hơn cô, nhưng sao cô cứ cảm giác mình mới là người nhỏ hơn Vân Điệp vậy? Chẳng lẽ là do thực lực mạnh mẽ của Vân Điệp ư?

Bấy giờ, Tố Như đang đứng luyện bài tập thể lực ở phía bên kia khẽ cắn cắn môi, xoay người rời đi. Không hiểu tại sao, khi nhìn Vân Điệp cười đùa vui vẻ với người khác, trong lòng của cô lại cảm thấy khó chịu đến nhường này.

Hướng dẫn cho bốn người xong xuôi, Vân Điệp để họ tự luyện tập rồi cô chuồn êm vào khu sản xuất bên phải nhà máy. Từ lúc đứng ở trước cửa nhà máy, Vân Điệp đã ngửi được mùi mứt dẻo vô cùng thơm ngon ở bên trong rồi.

Vì tận thế mới đến mà thôi, nên đương nhiên là bánh kẹo cũng vừa được sản xuất ra cách đây không lâu. Đối với một người đam mê bánh kẹo như Vân Điệp, đặc biệt là mứt dẻo, nơi này quả thật giống như thiên đường của riêng cô vậy.

Đời trước, khi có nhiệm vụ ở gần nơi có siêu thị hay phải vào trung tâm thương mại, Vân Điệp đều tự lẻn đi tìm bánh kẹo. Nhớ đến thì khi cô chết, dưới gầm giường của cô vẫn còn một thùng bánh kẹo đấy.

Vân Điệp điên cuồng thu gom bánh kẹo cho đến khi cô nghe tiếng kêu của mọi người truyền đến, dường như đã có chuyện gì đó xảy ra. Vân Điệp bước nhanh ra bên ngoài thì liền thấy cha Giang đang hớt hải chạy đến: “Điệp, mẹ con chuyển dạ rồi.”

Vân Điệp đáp vâng dạ, cô hít vào một hơi, trong không khí đang tràn ngập mùi máu. Vân Điệp chớp mắt, sau đó không vào trong ngay mà cô lại nện bước ra bên ngoài xem xét.

Quả là không ngoài suy đoán của Vân Điệp, đã có zombie tiến hóa lên đến cấp hai đang lần mò vào đây. Từ cấp hai trở lên, zombie có thể ngửi được mùi m.á.u và hơi thở của con người để tấn công. Đặc điểm này khá giống với cương thi.

Vân Điệp lắc đầu với cha Giang: “Cha thấy không? Zombie đã tiến hóa lên cấp hai rồi, nó có thể đánh hơi được cả mùi m.á.u và hơi thở của con người. Bên trong có dì Ba là đủ rồi, nếu không tiêu diệt hết đợt zombie này, chúng sẽ tràn đến càng đông. Khi đó sẽ khó lòng mà phòng bị được. Huống hồ, bọn nó còn biết leo rào nữa đấy.”

Cha Giang há hốc miệng: "Con nói vậy thì bọn nó còn tiến hóa nhanh hơn cả chúng ta nữa. Quả thật là không phải dạng vừa đâu mà."

 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.