-NÀY, ông Lí, cậu địnhđánh trận trường kì ở đây đấy hả?- Lương Lạc đưa cho Tử Duệ một quả quýt, nhíumày vẻ bất mãn: -Sao nhìn cậu cứ như thể sẽ ở lại đây đến hai năm thế hả? Nghĩmà hoảng!
-Ở có hai năm thôi mà đãhoảng à?- Lí Tử Duệ cúi đầu xem đống tài liệu ở trong tay, thờ ơ đáp: -Cậu quênlúc mới đến thành phố này rồi à? Cậu ở liền trong phòng trọ của tôi những bốnnăm liền cơ mà?
-Thôi được rồi, cậu cònlôi thôi hơn cả đàn bà!- Lương Lạc bất mãn đáp: -Một chút ân nghĩa của cậu lúcđó tôi đã báo đáp không biết bao nhiêu lần rồi!
-Vậy thì tiếp tục báo đápđi!- Lí Tử Duệ vẫn không chịu ngẩng đầu lên.
-Rốt cuộc cậu với bà xãlàm sao thế hả?- Lương Lạc cuối cùng không nhịn được nữa lại lên tiếng chấtvấn: -Điện thoại cũng chẳng thèm gọi, gặp mặt cũng chẳng thèm gặp. Hai người làđều cầm tinh con lừa à? Cứ thế này cho đến hết đời à?
-Đến đâu hay đến đó!- LíTử Duệ ngẩn người, chợt nhớ lại vẻ mặt của Hi Hiểu ngày hôm nay, đôi mắt thấtthần nhìn anh, không hề chớp lấy một cái, cứ như thể cô đã bị tổn thương sâusắc lắm. Thực ra không phải anh không nhìn thấy sự mềm yếu của cô, không phảilà anh không phát hiện ra sự hụt hẫng của cô, thậm chí anh cũng nhận ra sựnhượng bộ của cô…thế nhưng anh lại không thể đi về phía cô.
Một khi anh đi về phíacô, anh sợ mình sẽ không còn đủ dũng khí để ra đi. Chi bằng cứ tàn nhẫn nhưvậy, cứ ra đi như vậy…
Lương Lạc thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/manh-ghep-hon-nhan/22780/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.