Quả nhiên, ngày thứ nămsau hôm đó, Trụ Dương nhận được giấy gọi của tòa án. Cái ngày mà Lục Kỳ Thầnnói "không thể chịu nổi" cuối cùng cũng đến.
Lý Tử Duệ mới sáng sớm đãđi lo liệu chuyện này, mấy ngày liền, mỗi lần đều thấy anh ôm hi vọng ra đi,giống như thật sự có hi vọng gì đó vậy nhưng đến tối lại lê thân xác mệt mỏi vềnhà, toàn thân rêu rã và kiệt sức, Hi Hiểu lại cảm thấy xót xa.
Thế nhưng Lý Tử Duệ luônnói với cô rằng:
- Cứ đợi đi, trước sau gìcũng tìm ra cách giải quyết!
Hi Hiểu nhớ lại nội dungcuộc nói chuyện hôm trước với anh, cái chiến lược thí tốt để bảo vệ xe đến giờvẫn là cách giải quyết duy nhất của cô. Mà Lý Tử Duệ cũng chẳng có bất kìphản ứng gì về chuyện này, xem ra anh cũng đành bó tay rồi, chỉ có điều ý chícủa bản thân vẫn đang cố giãy giụa.
Cô thở dài, đặt xấp tàiliệu đã phô tô lên bàn uống nước. Đó là những thứ mà cô đã chuẩn bị sẵnsàng ngay sau khi nói chuyện với Lục Kỳ Thần ngày hôm ấy. Cứ tưởng rằngsẽ không phải dùng đến nó, nào ngờ đó lại chính là phương pháp duy nhất có thểgiải quyết được vấn đề.
Chẳng nghĩ ra được cáchnào khác, thế nên cái cách tồi tệ nhất lại trở thành phương pháp cứu cánh chomình.
Hi Hiểu lặng người nhìnnhững tập giấy trên bàn, bốn chữ "Đơn xin li hôn" được viết hoa inđậm trên nền giấy trắng nổi bật, cuối trang là chữ kí của cô, quằn quại và mongmanh.
Đặt bên cạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/manh-ghep-hon-nhan/2014266/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.