Ngày Mạnh Kiên được ra tù, hắn ta đứng đợi hồi lâu trước cổng mà vẫn không thấy ai tới đón.
Cuối cùng, hắn đành dùng số tiền ít ỏi còn lại trong tay bắt xe về nhà.
Trong những ngày ở trong nhà giam, bạn tù biết được lý do hắn bị đưa vào đây nên đã ra sức chăm sóc hắn.
Lúc này, nhìn vào dáng vẻ già cỗi, bệnh tật và ánh mắt đờ đẫn của hắn, không cần nghĩ cũng biết hắn được đối xử thế nào trong suốt mấy năm qua.
Đã có lúc hắn sợ hãi và đau đớn đến cùng cực, tưởng chừng sắp c.h.ế.t đi, thế nhưng hắn vẫn sống, từ vùng vẫy đến cam chịu thì ánh mắt hắn vẫn chứa một nỗi bất kham khó phát hiện.
Nhưng rồi trong một lần trải qua cơn bạo bệnh, cả người hắn đột nhiên thay đổi. Ánh mắt trở nên vừa thâm trầm vừa u ám.
Về đến nhà, cửa nhà hắn đóng kín bưng, bụi bám dày cộm. Hắn nghe hàng xóm nói từ ngày hắn vào tù, mẹ hắn đã phát bệnh cũ, tháng nào cũng ở bệnh viện mất nửa tháng, nhà không còn ai nên bố hắn phải túc trực trong đó.
Hắn bụng đói cồn cào, vừa rồi hắn thanh toán tiền xe xong trong tay chỉ còn lại đúng mười nghìn, còn không đủ cho hắn ăn một bữa cơm.
Người hàng xóm nhìn hắn, ánh mắt che giấu tia khinh bỉ nhanh chóng đóng cửa lại.
Từ một người có tiền đồ sáng lạn và một gia đình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/manh-ghep-hoan-hao-cua-tra-nam-tien-nu/3741994/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.