Mạnh Kiên nhìn sang tôi, ánh mắt có tia trách cứ, giọng cũng trầm xuống.
"Minh Nguyện, đưa em ấy trở về trước đã, có chuyện gì để nói sau được không?"
Tuy hắn mở miệng như đang hỏi ý kiến tôi, nhưng chưa dứt câu hắn đã ngồi quỳ một chân xuống trước mặt Minh Thùy, giọng nhẹ nhàng quan tâm.
"Em là Minh Thùy sao? Anh là Kiên, bạn trai của chị gái em, rất vui được gặp em. Không ngờ lại ra mắt em trong tình cảnh này. Em có đau ở đâu không, có cần đi viện kiểm tra không? Không cần ngại ngùng."
Tôi nhìn đến trợn cả mắt.
Ga lăng quá! Quân tử quá! Thật khiến tôi muốn nôn mửa.
Và thật sự, tôi đã quay sang một bên nôn khan.
Mạnh Kiên nhìn tôi, ánh mắt bày tỏ không hài lòng.
Có lẽ, hắn đang nghĩ tôi lên cơn bệnh công chúa, nhưng thật sự tôi bị hắn làm cho buồn nôn.
Nếu là khi trước, tôi sẽ nghĩ do hắn làm người quá tốt bụng, vì quá lo lắng nên mới hành xử như vậy.
Nhưng bây giờ, tôi lại có thể nhìn thấy sự đê tiện trong từng lời nói của hắn.
Tôi nhìn Minh Thùy, cô ta len lén liếc tôi rồi e thẹn cúi đầu.
Độ nghiêng vừa vặn hoàn hảo lộ ra cần cổ xinh đẹp cùng khe rãnh sâu hun hút nào đó.
Giọng cô ta run run, nhỏ nhẹ như cố kìm nén đau đớn trả lời: "Em... em không sao ạ."
Quả nhiên vừa nghe xong, Mạnh Kiên đã cúi người bế thốc cô ta đưa lên xe.
Không biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/manh-ghep-hoan-hao-cua-tra-nam-tien-nu/3741988/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.