Bên trong một căn gác bỏ hoang, một trận đập phá cùng cãi vã vừa chấm dứt.
Tiếng đóng cửa trong cơn tức giận của Mạnh Kiên kéo tôi trở lại thực tại. Hắn bỏ đi, để lại mình tôi cùng không gian im lìm đến đáng sợ.
Cơn mưa chợt dứt, chỉ còn nghe thấy tiếng lách tách nhỏ giọt từ mái hiên rơi xuống, đánh thẳng đến trái tim đang sợ hãi của tôi, khiến nó càng lúc càng trở nên hoảng loạn.
Chút ánh sáng vàng nhạt yếu ớt từ đèn đường chiếu vào trong căn phòng, in bóng dáng gầy gò của tôi lên bức tường đã cũ kĩ. Hiện lên chiếc bóng trải dài đang run rẩy.
Tôi đứng giữa căn phòng, hoảng hốt nhìn xung quanh qua thứ ánh sáng yếu ớt đó, một mớ lộn xộn. Giống như sự hỗn loạn trong lòng tôi lúc này.
Vốn dĩ, căn phòng đã rách nát. Sau trận đập phá vừa rồi giờ không khác gì bãi rác.
Mạnh Kiên phát tiết xong liền rời khỏi. Bỏ lại một đống hỗn loạn. Trăm ngàn vết rách trong lòng tôi cũng không còn ai vỗ về.
Tôi ngước mắt nhìn qua chiếc gương nơi góc phòng. Một vết nứt dài chia nó thành hai nửa.
Một người phụ nữ già nua yếu ớt trong gương nhìn chằm chằm vào tôi. Mái tóc dài rối mù, khuôn mặt vàng vọt tái nhợt.
Một bộ váy ngủ đã cũ ôm lấy thân thể toàn những vết thương, có cái đã kết vảy, cũng có cái còn đang rỉ máu.
Trên người tôi là từng mảng từng mảnh xanh tím, lờ mờ còn có thể thấy được dấu tay đỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/manh-ghep-hoan-hao-cua-tra-nam-tien-nu/3741978/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.