Hai tuần sau.
Vốn dĩ là có nhà ở đây nhưng cô không thể nào cho Bảo Bảo ở chung với mụ dì ghẻ kia được. Không khéo bà ta sẽ dạy hư thằng bé.
“Vũ Nhi, tớ đã kiếm được căn nhà ở gần trường của Bảo Bảo.”
Thiên Băng gọi điện thông báo đã tìm được nhà cho hai mẹ con cô sinh sống.
“Thật hả, thật sự cảm ơn cậu. Tớ rất vui.”
Diệp Vũ Nhi như đứa trẻ mới lớn, cô vỡ oà cảm xúc.
Cô vẫn còn rất đau lòng vì cha cô đã phải nhẫn nhịn sống chung với mụ dì ghẻ tâm địa rắn rết kia.
“Cha, dạo này thế nào rồi?”
“Cha vẫn khoẻ con cứ yên tâm.”
“Sao mà con có thể yên tâm được cơ chứ?”
“Tại sao, cha lại phải nhẫn nhịn bà ta cơ chứ?”
Suốt bảy năm qua, Long Vũ liên tục che giấu hết tất cả mọi chuyện trong nhà, không để cho Vũ Nhi biết được những điều mà cô vợ bé của ông đã gây ra. Bà ta vẫn tính nào tật nấy, không hề biết đi kiếm việc làm mà chỉ toàn cờ bạc tối ngày.
Bảy năm qua, số lần bà ta gọi đòi tiền Diệp Vũ Nhi đếm không xuể.
Gọi quan tâm nhưng thực ra, đòi tiền là chủ yếu.
Nào là:
“Cha con đau phải nhập viện, mẹ phải chạy chữa cho cha.”
“Cha con không may bị té chấn thương nhẹ.”
Bà ta liên tục đưa ra nhiều lý do để đòi tiền cô.
Bảy năm rồi cô chưa được gặp lại người cha yêu quý của mình và Bảo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/manh-bao-thien-tai-mommy-doi-con-voi/2708365/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.