Phượng hoàng chớp chớp cặp mắt kèm nhèm lẩm bẩm: “Ta đang ở đâu đây?”
“Nhà ta.” Bá hạ đáp, hắn ngửi ngửi phượng hoàng, xác nhận nàng vẫn còn sống thì khẽ thở ra: “Vừa nãy mi ngủ còn ngáy như sấm, sau đột nhiên lại không có động tĩnh gì, ta còn tưởng mi tự nín mà ngạt thở chết luôn rồi cơ.”
“Làm phiền mi rồi, thật ngại quá.” Phượng hoàng lại mặc cái áo gi-lê nhỏ màu đỏ vào.
“Không sao.” Bá hạ trông có vẻ ưu thương: “Mi chỉ có thể ở cùng ta một hồi, sau này ta lại là một con rùa cô đơn.”
Phượng hoàng rỉa rỉa bộ lông vũ, trấn an nó: “Ta còn chưa biết bao giờ mới ra được ngoài đâu, mi đừng vội buồn. Không biết chừng…” Phượng hoàng ngửa đầu nhìn lỗ nhỏ trên đỉnh đầu, khuôn mặt con gà cũng lộ ra vẻ sầu bi nhàn nhạt: “Không biết chừng, cả đời này hai ta đều không ra được.”
Còn lâu nhé! Hắc long, anh phải mau tới đấy! Phượng hoàng gào thét trong lòng. Đương nhiên, nàng vẫn đang chờ hắc long tới cứu mình, nói mấy câu kia cũng chỉ là phối hợp diễn với bá hạ tạo ra để bầu không khí ưu thương thôi. Miễn cho bá hạ bực mình giữ chặt nàng ở đây vĩnh viên.
Bá hạ nhìn nàng đầy vẻ thương hại: “Tuổi thọ của mi không còn bao lâu.”
“Ừ!” Phượng hoàng thuận miệng liên tiếng, sau đó lại nhảy dựng lên: “Gì cơ?”
“Lúc mi ngủ, ta định kéo dài tuổi thọ mi thành vô hạn, nhưng lại thất bại. Theo lẽ thường mà nói, ta thất bại chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/manh-ba-truy-phu-ky/2944721/chuong-78.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.