Về sau, vì chứng cứ quá xác thực, Cao Lan bị Đại Lý Tự phán là phạm tội nghiêm trọng, giam vào địa lao chờ ngày xử trảm.
Thái tử ở kinh thành xa xôi nghe thấy Cao Lan có một khối ngọc bội giật trên người mình xuống năm xưa thì bối rối cực kì.
“Là miếng nào ấy nhỉ???” Thái tử ngồi xếp bằng trên giường suy tư: “Là miếng Văn Ngọc Lan, hay là miếng Cá Chép Vượt Vũ Môn?”
Thái tử chẳng nhớ gì, bởi vì hắn từ nhỏ đến lớn tặng nhiều ngọc bội cho người ta lắm rồi, bình thường sướng lên là hứa hẹn với người ta, cũng lấy ngọc bội của mình ra làm tin. Cứ thế mãi, đến chính hắn cũng quên là cho ai cái gì rồi. Không may, ngọc bội toàn là do cung đình chế tạo, là độc nhất vô nhị trong thiên hạ. Mà tên nhãi Thịnh Gia Ngạn kia lại khinh không thèm dùng chung một kiểu dáng với mình, nên không thể vu vạ cho hắn được. Nhưng nếu mà bị người ta lấy ngọc bội là cớ uy hiếp mình, thì mình phải làm sao???
Thái tử càng nghĩ, càng thấy lo. Mặc dù không nhớ ra Cao Lan là nhân vật nào, nhưng hắn vẫn quyết định sai người chuyển Cao Lan từ U Châu đến kinh thành giam giữ. Chí ít cũng phải giam dưới mí mắt hắn, mới có thể kiểm soát được tình hình. Dù sao, đây cũng là thời điểm đặc thù, hắn lại đang tranh ngôi vị hoàng đế với nhiếp chính vương, đúng lúc cao trào này có tí phong thanh nào cũng phải bóp chết kịp thời mời được.
Nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/manh-ba-truy-phu-ky/2944694/chuong-64.html