Chương trước
Chương sau
Dịch: Thanh Hoan

***

Phượng hoàng bị vạch trần ý đồ, ấp úng cãi chày cãi cối: “Anh còn không biết xấu hổ mà nói à? Bảo anh mặc vào chạy một vòng, anh lại làm bộ thà rằng giết anh đi, anh định hù dọa ai hả? Anh muốn thoát khỏi ta như vậy, thì mau tìm cho ta một cái thân thể đi. Nếu thế ta cũng sẽ không làm phiền anh cả ngày lẫn đêm.”

Hắc long đứng dậy, cởi áo bào ra, lạnh lùng nói: “Nếu cô đã không chịu ra, vậy thì cứ thế này đi, đợi một ngày linh thức của cô cũng bị ta cắn nuốt, để xem cô định làm gì.”

Dứt lời, hắn chuẩn bị cởi luôn cả quần.

Phượng hoàng sốt ruột, nàng ở trong đầu hắc long nhìn thấy hết nha: “Anh cởi quần áo làm gì?”

“Tắm rửa không cởi quần áo thì mặc nguyên à?”

Phượng hoàng che mắt, nhỏ giọng chửi mắng. Hắc long thấy nàng cứng họng thì lòng cũng thấy thoải mái hơn chút.

Bốn nữ tỳ yểu điệu diễm lệ rải đầy cánh hoa vào hồ tắm. Trong phòng tắm, sương mù mịt mờ, hắc long làm một loạt động tác, nhanh chóng ngồi xuống bậc thang trong hồ tắm, thoải mái ngửa đầu ra dựa vào thành hồ nhắm mắt nghỉ ngơi.

Phượng hoàng ở trong thân thể hắn cũng cảm thấy toàn thân thoải mái, không khỏi than nhẹ một tiếng.

Nàng cảm thấy linh lực của mình có vẻ đã khôi phục lại một chút, sau đó phượng hoàng hơi tập trung tinh lực, phát hiện thế mà mình lại có thể điều khiển thân thể của hắc long. Nàng gắng sức nâng một tay của hắc long lên, đối phương đột nhiên mở cặp mắt đầy lạnh giá, trầm giọng hỏi: “Cô làm gì thế hả?”

“Ta chỉ muốn thử thôi! Anh đừng nóng mà. Ta đã bao lâu không có thân thể rồi, anh cho ta chơi một lát thôi.” Phượng hoàng không ngừng cầu xin, hắc long không cho, phượng hoàng liền cưỡng chế dùng thân thể của hắn, lúc thì nâng một tay, lúc thì nhấc một chân.

Cuối cùng, hắc long nghiến răng thỏa hiệp: “Chỉ cho phép một lát thôi, chơi xong phải dừng lại cho ta!”

“Được!” Phượng hoàng vui vẻ đồng ý.

Thế là mấy nữ tỳ ở một bên đang rót thêm nước nóng vào hồ tắm được chứng kiến Đế Tôn đại nhân ngày thường luôn uy nghiêm, lãnh khốc của các nàng đột nhiên vươn tay nhặt một đóa hoa hồng trong hồ lên, mắt lóe lên tia sáng hiếu kì, cẩn thận quan sát, còn đặt lên mũi hít hà.

Bốn nữ tỳ vội vàng cúi đầu, liếc mắt nhìn nhau, không khỏi run lẩy bẩy.

Hình như nhìn được thứ không nên nhìn rồi, làm sao bây giờ…

Sau đó vị Đế Tôn thanh lãnh này tiếp tục dùng tay đập đập mặt nước hồ, phát ra tiếng cười khanh khách như chuông bạc….

Khóe mắt hắc long nhìn qua thấy bốn nữ tỳ đều đang tỏ vẻ “Ta phải chết rồi” thì không nhịn được nữa: “Cô có chừng có mực tí cho ta!”

Lửa giận của hắn hù dọa nữ tỳ, bốn người cuống quít quỳ xuống.

Hắc long nhìn mấy nàng một chút, không nhịn được đành phải phất tay, đám nữ tỳ vội vàng chạy trối chết.

Sau khi các nàng đi rồi, phượng hoàng mới vô tội hỏi: “Làm gì vậy, anh nói cho ta chơi một lát mà?”

“Có ai chơi như cô không? Ta không nên tin tưởng cô mà!”

“Ta chỉ hiếu kì xem một chút thôi mà, có làm gì đâu.” Phượng hoàng lầm bầm một câu, nàng vô thức cúi đầu xuống, kinh hô: “Vì sao anh trông không giống ta?”

“Chỗ nào không giống?” Kiên nhẫn của hắc long đã sắp bị phượng hoàng xài hết rồi.

“Vì sao hạ thể của anh… lại trông thế này? Anh bị bệnh à?” Phượng hoàng dứt lời, còn định thử lấy tay hắc long đi sờ.

Hắc long đột nhiên giơ tay lên cao: “Cô đừng có lộn xộn.” Hắn tức khó thở, hổn hển: “Cô là ngu thật hay giả vờ đấy, trong đàn phượng hoàng nhà cô không có con chim đực nào à?”

Phượng hoàng gãi đầu, nghĩ một lát: “Có thì đúng là có, lúc trước hàng xóm Tiểu Phượng nhà ta chính là con đực nè, tiếc là hắn lại yêu một con phượng đực khác luôn rồi.”

….Đây rốt cuộc là thứ gì nha?

Sao hắn lại chọc phải cái giống loài ngu xuẩn thế này hả trời?
Hắc long bắt đầu hoài nghi nhân sinh của mình.

“Thứ này phượng đực cũng có, tác dụng chủ yếu của nó… là dùng để giao phối. Hiểu chưa?” Hắc long kéo căng sợi dây cung tên là kiên nhẫn cuối cùng, giải thích cặn kẽ. Hắn sợ, đến lúc mình ngủ say, con chim ngốc này sẽ làm chuyện gì ngu xuẩn.

Phượng hoàng nghe xong, phản ứng đầu tiên là kinh hô một tiếng, sau đó dùng sức nâng tay hắc long lên, hung hăng tát lên mặt hắn một cái, còn không quên mắng một tiếng giận dữ: “Sắc lang!”

Sợi dây kiên nhẫn cuối cùng trong đầu hắc long rốt cục đứt cái pặc. Hắn qua loa lau khô thân thể, khoác áo choàng rộng rãi lên, triệu tập toàn bộ thuộc hạ đắc lực của hắn lại bằng tốc độ nhanh nhất có thể.

Nhìn bộ dạng vẫn còn buồn ngủ của đám thuộc hạ, cặp mắt đẹp đẽ như chứa ngàn ngôi sao của hắc long lúc này nổi lên một trận bão tuyết.

“Đi tra sách cổ, xem có cách nào tách rời hai ý thức ra không!”

…………….

Kinh thành. Trong phủ nhiếp chính vương. Lục Tam Nương nhận được tin do bồ câu đưa tới, gỡ tờ giấy ra xem thử, sắc mặt hơi đổi. Nàng lập tức bảo tỳ nữ Tiểu Quất bên cạnh: “Đi gọi Triệu cô nương đến Lan Đình chờ, bảo vương gia mời nàng ta đến chỗ đó ngắm hoa, bảo nàng ta chờ một lát.”

Tiểu Quất biết việc này không thể chậm trễ, nhận lệnh vội vàng đi.

Triệu Yên Nhiên nhận được tin thì mừng rỡ cực kì, nhưng nàng ta vẫn giữ bình thản, mặt không lộ vẻ gì, chỉ nói một tiếng cám ơn rồi bảo người tiễn Tiểu Quất ra ngoài.

Trước khi đi, Tiểu Quất vẫn không quên căn dặn cẩn thận: “Triệu cô nương nên mặc xiêm y sặc sỡ một chút, vương gia thích màu sắc đó.”

Triệu Yên Nhiên không nghi ngờ gì cả, liên tục cảm ơn.

“Vậy cô nương nhanh chút nhé, đừng để vương gia phải chờ lâu.” Dứt lời, Tiểu Quất nhanh nhẹn rời đi.

Triệu Yên Nhiên tất nhiên là ra sức trang điểm cho mình, một thân váy lụa màu tím khói, bên ngoài thêu những đóa thược dược lớn, trên đầu cắm một bộ trâm sen tịnh đế. Một thân trang phục này đúng là hoa mỹ, rốt cục cũng có vài phần diễm lệ của Mạnh Thê Thê.

Thấy nàng ta ăn mặc thế này, ngay cả Lục Tam Nương cũng phải sửng sốt. Thực sự rất giống.

Triệu Yên Nhiên thấy Lục Tam Nương ngẩn người thì ngại ngùng cười: “Vương gia chờ lâu rồi ạ?”

Lục Tam Nương sực tỉnh: “Vương gia nói hắn sẽ tới ngay thôi, cô đi Lan Đình ngồi chờ trước đi. Tiểu Quất, em đi cùng Triệu cô nương ngồi chờ ở đó đi. Cần gì thì em đi lấy thay Triệu cô nương.”

Triệu Yên Nhiên khẽ gật đầu, thẹn thùng đi ra. Nàng ta ngồi trong đình, để gió đầu hạ khẽ mơn man trên mặt. Nàng tin chắc chỉ cần nhiếp chính vương trò chuyện với mình, nhất định sẽ bị mình chinh phục. Tiểu Quất đứng đối diện với Triệu Yên Nhiên, khóe mắt nhìn thấy một bóng người hiện lên ở chỗ rẽ thì chớp thời cơ lên tiếng: “Đôi giày thêu hai mặt này của Triệu cô nương đẹp quá, vải này vương gia có mỗi một tấm, cực kì trân quý, vậy mà tặng luôn cho cô. Cô nương đúng là có phúc lớn.”

Triệu Yên Nhiên cúi đầu nhìn mũi giày, cười nhạt che giấu vẻ đắc ý trong mắt: “Tiểu Quất cô nương quá khen ta rồi, vương gia chiếu cố ta như vậy là không chê ta ngu dốt thôi.”

Tiểu Quất khẽ cười, đáy mắt xẹt qua vẻ trào phúng.

Thái tử đứng ở góc xa đang nhìn về phía Lan Đình bên này, mày nhíu chặt. Quản gia của phủ nhiếp chính vương vội vàng chạy tới, thở hổn hển hỏi: ‘Thái tử gia, ngài muốn làm gì vậy ạ? Ngài là thái tử, nhưng cũng không thể tự tiện xông vào phủ đâu. Ngài có chuyện gì gấp, cứ ra lệnh cho nô tài, nô tài chuyển lời cho vương gia là được.”

Thái tử đã từng gặp Mạnh Thê Thê một lần từ xa, hắn cảm thấy người trong Lan Đình chính là Mạnh Thê Thê không sai được. Lập tức lửa giận bừng lên trong lòng, túm lấy cổ áo của quản gia: “Vương gia nhà các người đâu? Có phải không ở trong phủ không hả?”

Quản gia tỏ vẻ khó hiểu: “Vương gia đang phê tấu chương trong phòng mà, ai cũng không được quất rầy. Sao lại không có mặt trong phủ chứ? Với lại, nếu như không ở trong phủ, vương gia đi đâu cũng dẫn Mạnh cô nương theo, Mạnh cô nương đều ở trong phủ, thì vương gia sao có thể không ở được chứ?”

Về Mạnh Thê Thê này, thái tử cũng biết ít nhiều. Hắn còn tưởng vị đệ đệ nhiếp chính vương này của mình không gần nữ sắc, hóa ra bên người hắn đã có giấu một vị mỹ nhân tuyệt thế từ lâu rồi, bảo là thị nữ, thực ra chính là thông phòng. Lấy trình độ được sủng ái của Mạnh Thê Thê, lời quản gia nói không phải là vô lý.

Thái tử lại nhìn “Mạnh Thê Thê” đang cúi đầu nhìn gì đó vừa nói chuyện với tỳ nữ, cực kì không cam lòng mà phất tay áo rời đi.

Quản gia đứng yên tại chỗ gọi mấy tiếng: “Thái tử gia, ngài không tìm vương gia nữa ạ?”

“Không tìm!” Thái tử tức giận hét một tiếng, chui vào trong xe ngựa nhà mình, mặt mũi xám xịt mà quay về phủ.

Sau khi hắn đi rồi, quản gia mới quay sang liếc Lục Tam Nương đang đứng ở ám các nhìn sang bên này một cái ra hiệu, Lục Tam Nương hiểu ý gật đầu. Lúc này, một tiểu tỳ nữ cúi đầu vội vàng chạy tới, đứng trước mặt Triệu Yên Nhiên hành lễ rồi nói: “Triệu cô nương, vương gia bảo tôi tới xin lỗi cô, cô về trước đi. Vương gia đột nhiên có chuyện quan trọng quấn thân, không xử lý xong ngay được, còn xin cô thứ lỗi.”

Vẻ mặt vui sướng của Triệu Yên Nhiên cứ thế mà khựng lại, vẻ ảm đạm dần lan tràn trên gò má đã cố ý trang điểm tỉ mỉ của nàng.

“Không sao…” Nàng ta miễn cường cười vui vẻ đáp lời: “Vương gia bận bịu chính sự, Yên Nhiên hiểu mà.”

Sau khi tỳ nữ đi rồi, Tiểu Quất cũng hỏi: “Cần nô tỳ đưa cô nương trở về phòng không ạ?”

Triệu Yên Nhiên mệt mỏi xua tay: “Không cần đâu, Tiểu Quất cô nương cũng mau về thôi.” Dứt lời, nàng ta được Phương Lăng đỡ đi rồi.

Tiểu Quất thấy nàng ta đi xa, cũng quay về chỗ Lục Tam Nương báo cáo.

Trong phòng, Tiểu Quất rót cho Lục Tam Nương một chén trà: “Hôm nay nguy hiểm thật. Thái tử đến quá đột nhiên, suýt nữa thì không kịp chuẩn bị rồi.”

Lục Tam Nương cũng không để ý, cầm chén trà lên nhấp một ngụm: “Vương gia trước khi đi đã sắp xếp hết rồi, chỉ bằng tên thái tử ngu xuẩn kia, còn định phát hiện ra sơ hở? Quá buồn cười!”

“Chỉ tiếc ngài không nhìn thấy thôi. Triệu cô nương cực kì vui sướng, lại nghe bảo vương gia không tới, nô tỳ cảm thấy sao trong mắt nàng ta cũng rơi xuống hết rồi.”

Lục Tam Nương trừng nàng một cái: “Em còn chưa đọc sách, mấy thứ này học của ai hả?”

Tiểu Quất lè lưỡi: “Tất nhiên là Mạnh tỷ tỷ dạy nha, lúc tỷ ấy còn ở trong phủ vẫn luốn thích đọc một ít lời thoại tiểu thuyết. Mà nhắc mới nhớ, lâu lắm rồi không thấy Mạnh tỷ tỷ, em thật nhớ tỷ ấy. Vừa nãy thấy Triệu cô nương ăn mặc thế kia, em còn hoảng hốt tưởng Mạnh tỷ tỷ trở về cơ.”

Lục Tam Nương uống cạn chén trà trong tay xong mới nói: “Giống nữa thì làm được gì? Em đừng quên, nàng ta chỉ là một thế thân, hiện tại thay vương gia đi cản thái tử, sau này không biết chừng còn phải chết thay Thê Thê. Những chuyện này đều có khả năng xảy ra.”

Tiểu Quất thở dài, khẽ gật đầu.

…..

Bên phía thành U Châu, Mạnh Thê Thê đang ngủ say thì mơ mơ màng màng bị Mạc Xuân Phong lay tỉnh.

Nàng mắt nhắm mắt mở tỉnh lại, khuôn mặt vừa nam vừa nữ của Mạc Xuân Phong gần trong gang tấc: “Con bé kia, cô mơ thấy cái gì mà mặt đỏ vậy hả?”

Dứt lời, hắn còn thò tay bóp bóp hai má của Mạnh Thê Thê. Mạnh Thê Thê vung tay đập bay tay hắn: “Ta chẳng mộng thấy cái gì, chắc là ngủ lâu quá thôi.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.