CHƯƠNG 9: DO DỰ KHÔNG CÓ NGHĨA LÀ TA CỰ TUYỆT...
Editor: Javiko
Tần Tư quay đầu liền đi, nụ cười trên mặt theo đó mà tan biến, cuối cùng thì chút kiên cường của hắn trong tám năm trời cũng đã đổ vỡ. Hai tay hắn giữ chặt tay nắm cửa, hai hàng nóng bỏng không biết là thứ chất lỏng gì chậm rãi theo mặt chảy xuống. Nước mắt ư? Nguyên lai hắn cũng biết khóc a.
“Tần Tư.” Phía sau truyền đến tiếng gọi ôn nhu bình thản, giống như không có chuyện gì từng phát sinh.
Lưng Tần Tư cứng ngắc, hơi hơi nghiêng mặt hàm hồ lên tiếng, dư quang nơi khóe mắt miết đến động tác của Bạch Niệm Phàm liền mạnh mẽ quay người không dám tin nhìn y.
Bạch Niệm Phàm đứng ở giữa phòng cách hắn không xa. Đôi tay chỉ dùng để dạy học giờ phút này thong thả mà kiên định rút xuống đai lưng áo tắm. Chiếc áo trắng chậm rãi rơi xuống đất. Bên trong Bạch Niệm Phàm cái gì cũng không mặc, thân thể trần trụi lộ trong không khí, khoanh tay đứng trước mặt Tần Tư, khuôn mặt không hề có vẻ do dự hay bang hoàng, có chăng chỉ là ý cười giải thoát ôn nhu vạn phần. “Tần Tư, ta do dự, không có nghĩa là ta cự tuyệt.”
Tần Tư kéo xuống kính mắt, lung tung lau hết nước mắt, gắt gao nhìn chằm chằm vào nam nhân khiến hắn vừa yêu vừa hận trước mắt. Sau một lúc lâu hắn như nổi điên chạy vội đến, ôm sát Bạch Niệm Phàm, lực đạo lớn như vậy trực tiếp làm cho hai người ngã nhào trên giường lớn.
Bạch Niệm Phàm cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/manh-ai-thit-yen-chi-tuong-niem-thien/1334668/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.