"Có phải vì tôi là đối tượng xem mặt nên số 4 mới không hút máu tôi không?" Tôi thì thào tự hỏi.
"Đó là một phần, còn có nguyên nhân khác: Số 4 đã nói với tôi, anh ta rất vừa lòng về cô." Câu trả lời của bà mối làm huyết áp tôi tăng cao, trái tim đập thình thịch. Số 4 nói vừa lòng, phải chăng muốn ám chỉ anh ta đã thích tôi?
Bình tĩnh, bình tĩnh, có lẽ bà mối chỉ giỡn thôi. Tôi khó chịu hỏi lại: "Nếu đồng ý làm vương phi của anh ta, tôi sẽ bị biến thành ma cà rồng phải không?"
Bà mối cười khanh khách: "Nếu đây là nghi thức hôn lễ, chỉ cần hai bên đồng ý là có thể tiến hành. Phải biết rằng vũ trụ có rất nhiều nghi thức hôn lễ nói ra sẽ làm cô giật mình, hút máu mà thôi, sợ cái gì. Xem ra số 4 có chút rung động rồi, anh ta bảo sẽ để cô suy nghĩ cẩn thận. Bằng không dựa vào năng lực của mình, anh ta thừa sức làm cô đồng ý với mọi chuyện."
Lại nghĩ đến người áo đen trong công viên, đạo hạnh chưa bằng ai đã có thể khiến tôi răm rắp nghe lời, nếu số 4 sử dụng năng lực ấy, nhất định tôi sẽ tắm rửa sạch sẽ, giơ cổ ra chờ anh ta đến cắn.
"Nhưng mà... Làm ma cà rồng nhất định phải hút máu người." Trong lòng tôi vẫn khó có thể bỏ qua khúc mắc này.
"Thực ra từ thời sơ khai, tổ tiên của các cô đã ký hiệp nghị với ma cà rồng, đồng ý để một phần nhỏ nhân loại làm thức ăn cho bọn họ." Bà mối nói ra một sự kiện không thể tìm thấy trong bất kì quyển sách sử nào, hoàn toàn là kiểu truyện thần thoại trẻ con thích nghe: "Lúc đó ma cà rồng chiếm được chính quyền, nhượng bộ kí kết hiệp nghị, nhưng sau này chính con người là tráo trở, bắt giết ma cà rồng, đáng ra đã sớm bị tiêu diệt. Nhưng số 4 vẫn kiên trì thực hiện sáu điều cấm, khống chế số lượng ma cà rồng, từ đó mới bảo tồn được nhân loại. Vậy nên không cần áy náy, chính tổ tiên của cô đã bán đứng đồng loại cho ma cà rồng."
Mấy kẻ hám lợi đáng ghét, tôi âm thầm mắng một tiếng. Thật là đem linh hồn bán cho quỷ dữ, đẩy thế hệ sau vào vạn kiếp bất phục. Nhưng chuyện cổ đại quan tâm làm quái gì.
"Để tôi suy nghĩ thêm đã." Tắt điện thoại, tôi nằm trên giường nhìn trần nhà, trong đầu không biết suy nghĩ những gì, xem ra đêm nay lại mất ngủ.
Thứ bảy đến, khó được một ngày ngủ nướng.
Di động vang lên, tôi đang say giấc nồng, nhưng di động vang không ngừng. Vì thế đưa tay sờ soạng tủ đầu giường, mơ mơ màng màng tiếp máy: "Alô~" Tôi từ từ nhắm hai mắt, lười nhác lên tiếng hỏi: "Ai vậy?"
"Là tôi đây, cô còn ngủ à?" Vừa nghe đến giọng số 4, tôi lập tức tỉnh táo tinh thần.
"Không không, anh cứ nói đi." Trái tim đột nhiên đập nhanh hơn, cơn buồn ngủ tan thành mây khói.
"Có rảnh không, ra ngoài nói chuyện phiếm với tôi." Số 4 vẫn bình tĩnh như mọi khi, không nghe ra một chút gợn sóng.
Tôi lập tức đồng ý: "Được, ngay bây giờ sao?"
"Nửa giờ nữa, tôi sẽ chờ cô ở bên kia đường."
Tôi lập tức xoay người xuống giường, lục tìm quần áo trong cái tủ bừa bộn. Nên mặc màu đỏ hay màu trắng đây? Liệu màu đỏ có làm ma cà rồng nổi điên như bò tót không nhỉ? Thôi, màu trắng đi. Nhưng chiếc váy màu tím nhạt này cũng không tệ... Đừng nữa do dự, mau mặc vào đi. Phụ nữ ơi phụ nữ, thật sự là quá phiền toái.
Vừa đánh răng vừa soi gương, trời ạ, sao sắc mặt lại khó coi thế này? Hay lát nữa rửa mặt xong rồi đánh chút phấn? Nhưng mũi số 4 tinh lắm, không phấn gì trốn được... Nhưng mà nhưng mà, không đánh phấn thì lại không tự tin ra đường. Thôi thôi, rửa mặt xong rồi đi luôn, thật không biết vừa rồi suy nghĩ những gì nữa, trang điểm xong thì cũng quá giờ ăn sáng rồi.
Đừng nói ăn sáng, bây giờ đã tới giữa trưa, tôi đúng là đồ ngủ lười. Vừa rồi số 4 nghe điện thoại, nhất định đã biết tôi ngủ lười, ôi chao, xấu hổ chết mất, nhưng nói không chừng ma cà rồng cũng nằm ngủ lười trong quan tài, số 4 nhất định thấy nhưng không thể trách.
Anh ta thật sự không sợ ánh mặt trời, đỗ xe ở ven đường, mở cửa sổ xe, gác một tay ra ngoài. Nhìn cánh tay thon dài trắng nõn phơi dưới nắng, có chút gì đó yên bình mà cô độc, làm mấy người qua người không khỏi tò mò ngó nhìn. Chẳng sợ chỉ có một bàn tay, cũng đã giống như bức họa tả thực tuyệt đẹp.
Vừa ngồi vào trong xe, bụng tôi đã sôi lên một tiếng. Số 4 vừa vặn đóng cửa sổ, mỉm cười với tôi: "Tôi đưa cô đi ăn."
"Được được!" Tôi gật đầu lia lịa, phát hiện bản thân thật thiếu bản lĩnh, vừa nghe đến ăn đã sung sướng như vậy. Ngượng ngùng cười cười, cúi đầu vân vê túi xách, thật lâu cũng không dám nhìn số 4.
Một suất mì xào phô mai, canh nấm, thịt bò rót đầy nước sốt cà chua Italy được dọn lên, tôi ăn mà mặt mày hớn hở.
"Ngon không?" Trước mặt số 4 chỉ có một ly nước cà chua, nhưng cuối cùng cũng không uống, nói là vì quá nhiều chất bảo quản.
Tôi tay trái cắt thịt, tay phải cầm dĩa cuốn mì đưa vào miệng, vừa ăn vừa nói: "Ngon lắm, anh toàn gọi món tôi thích thôi."
"Ăn nhiều một chút." Số 4 dùng dao cắt thịt giúp tôi, mỉm cười nhìn dáng ăn thiếu tao nhã của tôi, dường như khá vui vẻ.
Ăn xong, số 4 đưa tôi đi rạp chiếu phim. Vừa thấy poster giới thiệu tôi liền bật cười, bởi vì hôm nay vừa vặn chiếu một bộ về ma cà rồng.
"Xem đi, biết đâu sau này anh cũng đóng phim như thế." Chiều lòng tôi, số 4 bỏ tiền mua hai chiếc vé.
Nắm bắt tâm lý phái nữ, bộ phim thật sự rất duy mỹ lãng mạn, ma cà rồng đương nhiên phải tuấn tú đẹp trai, làm người ta vừa sợ vừa yêu. Còn nữ chính thì đúng kiểu cô hàng xóm nhà bên, thậm chí hơi mập mạp. Dù sao 80% phụ nữ chỉ có ngoại hình bình thường, chọn nữ chính như vậy sẽ thỏa mãn tâm lý người xem hơn.
Không có gì bất ngờ, cô nữ chính thiếu đặc sắc nhưng thừa may mắn, lúc sắp chết lại được nam chính cứu. Chắc anh này sống lâu quá nên đầu óc hồ đồ, tự cứa tay nhỏ máu vào miệng người yêu, biến người yêu thành ma cà rồng. Tất nhiên rồi, phải thế thì mới ra tiếp được phần thứ hai, phần thứ ba, đến phần thứ n cho đến khi không còn người xem nữa chứ.
Trong rạp có không ít cô gái cầm khăn giấy thổn thức, nam chính đẹp trai, nữ chính thâm tình, cộng thêm biểu cảm đau đớn khổ sở, quả thật làm rung động biết bao trái tim thiếu nữ. Vừa rơi lệ, nhất định bọn họ sẽ vừa nghĩ rằng, nếu có một anh chàng ma cà rồng yêu mình như vậy thì tốt biết mấy.
Tôi không nhịn được quay sang nhìn số 4, dung mạo hơn hẳn, khí chất vượt xa. Một ma cà rồng chân chính đang ngồi cạnh mình, cảm giác này thật khó miêu tả.
Kết cục là, nam nữ chính dắt tay đi dưới bầu trời đêm thành thị. Động tác của bọn họ được kĩ xảo xử lí cho chậm lại, cảnh vật xung quanh thì tua nhanh hơn, ý muốn nói bọn họ sẽ sống lâu hơn người bình thường, hết thảy chỉ là giây lát lướt qua, hai người sẽ cùng nhau vượt qua năm tháng dài đằng đẵng.
Phim chiếu xong rồi, đèn bật sáng. Số 4 nhìn nhìn tôi, câu nói đầu tiên chính là: "Nói hươu nói vượn." Thái độ còn rất nghiêm túc.
Tôi nhịn không được cười rộ lên, rất nhiều người chuẩn bị rời đi đều kỳ quái nhìn tôi một cái, nhưng đương nhiên sẽ nhìn số 4 lâu hơn.
Mặt trời biến mất phía tây thành phố, trời tối dần.
Số 4 cùng tôi vai kề vai đi quanh bờ hồ trong công viên, tuy rằng công viên đã đóng cửa. Ánh sáng nhạt từ những chiếc đèn đường làm chiếc bóng của chúng tôi trở nên mờ ảo.
Dừng bước lại, cả hai chống tay lên lan can, trông về phía xa bờ bên kia đèn đóm leo lét.
Tôi cố lấy dũng khí hỏi: "Nếu muốn ở cùng nhau, tôi phải biến thành ma cà rồng?"
"Đúng vậy." Số 4 tĩnh lặng như cây liễu rủ bên cạnh, đêm nay không có gió, cành liễu lặng yên không lay động: "Ma cà rồng từ quý tộc trở lên có thể làm con người mang thai, nhưng để không ảnh hưởng đến quan hệ giữa con mồi và thợ săn, đã sớm quy định hai giống loài này không được phép sinh con, vi phạm sẽ bị tử hình. Tôi không thể làm trái quy định do chính mình lập ra, bằng không trật tự thế giới sẽ bị phá hủy."
"Nếu không sinh con thì sao?" Tôi cúi đầu hỏi, trong lòng không khỏi có chút thương cảm. Vấn đề này tối qua tôi đã suy nghĩ. Xét trên mọi mặt, số 4 có trách nhiệm, có năng lực, là người đàn ông tốt xứng đáng gửi gắm nửa đời sau. Nhưng tôi không muốn làm ma cà rồng, ít nhất tạm thời là không muốn.
Qua hồi lâu, số 4 mới từ từ trả lời: "Sớm muộn gì cũng phải thay đổi, đây là số mệnh. Sói và dê không có khả năng đứng chung một chỗ."
Nhắm mắt lại để bản thân tỉnh táo hơn, bỏ qua tất cả suy nghĩ vẩn vơ, dùng lý trí để phán đoán. Vợ chồng hẳn là có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu, nếu số 4 cởi bỏ ngụy trang, biến thành ma cà rồng giống như trong phim, lộ ra răng nanh và ánh mắt đỏ máu, liệu tôi có còn thích anh ta nữa không?
Sau một hồi, đáp án của tôi là có. Chính như trong phim đã nói, khí chất, dung mạo, cách nói chuyện của ma cà rồng đều chỉ là công cụ mê hoặc con mồi, nhưng con mồi vẫn chìm sâu vào cám dỗ, không cách nào thoát ra được. Nếu số 4 thích tôi, như vậy tôi nguyện ý trở thành ma cà rồng sống cùng anh ta, nhận lời nguyền vĩnh hằng, đến tận khi tan thành khói bụi.
Làm ma cà rồng cũng không sao, tôi sẽ trở nên hấp dẫn hơn, mãi mãi thanh xuân, sống lâu vô hạn, có thể làm rất nhiều việc trước kia không dám làm hoặc không làm được... Tôi an ủi bản thân, giúp bản thân có thêm dũng khí.
Lúc tôi ngẩng đầu nhìn số 4, số 4 cũng đang nhìn tôi. Khuôn mặt tuấn mỹ cao quý của anh ta khắc sâu trong mắt tôi, làm tôi càng thêm kiên định vào quyết định của mình.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]