Tôi nhìn Tiểu Lục, không biết trong lòng nghĩ những gì, bất giác nở nụ cười, mà Tiểu Lục thấy tôi cười cũng hiền lành cười theo. Chỉ mình tôi biết cõi lòng đang đau đớn cỡ nào, tôi yêu số 5, yêu một người đã trở thành người lạ, thậm chí bây giờ người ấy còn muốn giết mình. Cứ thế, tôi và Tiểu Lục ngốc nghếch ngồi nhìn nhau cười...
Tiểu Lục muốn đưa tôi về nhà, tôi không từ chối, bởi vì anh chàng này rất phổ thông, chỉ cần nói với mọi người đây là đồng nghiệp cũng có thể qua chuyện.
Tiểu Lục hẹn tôi, tôi sẽ ra ngoài. Xem phim, ăn cơm, hoạt động như một chiếc máy, rất ít khi trò chuyện, nhưng Tiểu Lục lại có vẻ thỏa mãn, nói năng không lắp bắp như lúc ban đầu, mà trở nên có thứ tự hơn.
Hẹn nhau ngày thứ bảy, đi một buổi chiều liền không còn gì để nói, tôi mệt mỏi muốn về nhà ngủ. Lúc Tiểu Lục đưa tôi về, cha mẹ mời anh vào uống chén trà. Kết quả anh có đất dụng võ, vừa vào nhà liền quét rác, lau sàn, buổi tối còn trổ tài nấu cơm, bốn mặn một canh.
Cha mẹ tôi tỏ ra hài lòng, lúc ăn cơm tối còn hỏi gia cảnh bên ấy ra sao. Tuy Tiểu Lục không giàu, nhưng lương tháng cũng thuộc loại chấp nhận được, chính yếu là có phòng riêng, hơn nữa không có cha mẹ anh chị em gì hết.
Sáng chủ nhật anh không mời mà đến, dọn dẹp tổng vệ sinh, làm cửa sổ nhà tôi chưa từng bóng loáng như vậy, còn tháo đống rèm cửa không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mang-xem-mat-vu-tru/2214025/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.