Chưa kịp phản ứng thì chú đã hỏi :
– Em đi đâu đây ?
Tôi thoáng sợ khi đối mặt với sự nghiêm nghị của chú. Đang không biết phải nói gì thì người ở phía sau hối thúc.
– Em nói sau nha, giờ em phải tìm ghế ngồi
– Không cần tìm, ngồi đây đi
– Ngồi đâu chú ?
Tôi còn đang không hiểu ý của chú thì chú quay qua vỗ vai người bên cạnh đang nghiêng đầu ra ghế ngủ.
– Minh Trí cậu dậy đi
Minh Trí mơ màng thức giấc.
– Tới rồi hả ? Sao nhanh vậy ?
– Chưa, mà tối qua cậu đi canh trộm hay gì mà vừa lên đã ngủ như heo rồi
Minh Trí dần tỉnh táo lại rồi đưa mắt nhìn xung quanh.
Nhìn ra là bạn của chú tôi liền gật đầu.
– Sao Ngọc Thảo cũng ở đây ? Cậu đưa cô bé theo cùng à ?
Tôi biết bạn chú hiểu lầm nên giải thích.
– Không phải đâu, trùng hợp hôm nay em đi cùng trường làm thiện nguyện thôi
– Vậy hả ?
– Cậu ra chỗ khác ngồi đi
Minh Trí bất ngờ nhìn Mạnh Hưng.
– Cậu bị gì vậy ? Chỗ tôi ở đâu mà cậu kêu đi đâu
– Chỗ này để Ngọc Thảo ngồi, cậu tìm chỗ của cô ấy ngồi đi
Tôi nghe vậy liền từ chối.
– Dạ thôi em ngồi chỗ mình được rồi
– Không được cãi, Minh Trí cậu ra nhanh đi
– Được rồi, tôi đi, cậu nhớ mặt đó Mạnh Hưng
Minh Trí đứng lên rời khỏi chỗ của mình.
– Em ngồi đi
Tôi ngại mà nói :
– Như vậy kì lắm
– Em nói nhiều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mang-vo-ve-nuoi/2509313/chuong-7.html