Tôi khó hiểu nói :
– Sưởi ấm sao em đâu biết
Tôi định rút tay lại thì chú đã nắm lấy, tôi để yên không dám cử động.
– Như thế này, tay em ấm lắm
Tim tôi lúc này đập nhanh lắm, so với bàn tay chú thì tay tôi nhỏ bé thật. Lúc này cả căn phòng chìm trong tĩnh lặng, đến độ có thể nghe rõ từng nhịp đập và hơi thở của tôi và chú
Lâu vậy không nghe chú nói gì nên tôi lên tiếng.
– Được chưa chú ?
– Hình như được rồi
Chú lấy tay mình ra, tôi có chút luyến tiếc.
– Em ăn đi rồi ngủ mai phải khởi hành sớm để lên Hà Giang đó.
– Dạ mà chú cũng ăn luôn đi
– Ừm
Phần thức ăn được chia ra làm hai, tôi ăn phần của mình. Chú cũng bắt đầu ăn
– Tý ăn xong tôi cho quà
Nghĩ chú đùa nên tôi cũng quên giờ nghe chú nói lại tôi hơi tò mò nhưng không hỏi. Khi ăn sắp xong thì chú đứng lên, tôi cũng không có nhìn xem chú làm gì.
– Cho em, ăn này sẽ giúp em dễ chịu hơn
Một hộp mứt dâu được đưa ra trước mặt tôi, bất ngờ tôi ngước lên nhìn chú mà trong lòng một phen cảm động. Tại sao cái gì chú cũng biết hết. Chú khiến cho tôi hết lần này đến lần khác phải xúc động và thổn thức. Trước kia khi còn sống ở quê những lần dâu rụng có bị đau tôi cũng phải ráng chịu, cả nhu cầu ăn cơm hằng ngày còn phải lo thì tôi đâu dám có những đòi hỏi khác. Nhưng theo chú rồi thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mang-vo-ve-nuoi/2509308/chuong-9.html