"1000 đồng, nhà tôi đi ăn cướp cũng không có nhiều tiền như thế cho cô" Mã thị nghe cô nói đến 1000 đồng thì hét toáng lên như bị chọc tiết
"Nếu nhà bà không muốn thì tôi cũng không phải nói nhiều, tôi có thể kiện Trần Quốc Khanh, anh ta có lai lịch quân nhân, lại làm ra nhưng chuyện vô liêm sỉ như thế này, vậy bà nghĩ tiền đồ sau này của anh ra còn có thể hay không, tôi không có nhiều kiên nhẫn đâu"
"Tiểu Ngư sao con lại dễ dàng bỏ qua như thế," Mẹ cô đi lại nói
" Mẹ con không cần một người đàn ông như vậy" Cô thương xót cho nguyên chủ, cô ấy vất vả mà chết, bây giờ nhận lại chỉ là một người chồng cho cô ấy đội mũ xanh
"Đúng rồi mẹ, em gái con không cần một loại người như hắn ta, vô liêm sỉ" Các anh cô cũng đứng lên nói
"Nhà chúng ta không phải không nuôi được em gái và hai cháu nhỏ, em gái bị uất ức như vậy, thì còn cần ở lại làm gì"
" Đúng rồi bà Tôn, Tiểu Ngư là đứa bé ngoan, không cần ở cái nhà này, con bé nó làm trâu làm ngựa mấy năm nay cho nhà này là quá đủ rồi" Thím Ngô nói
Cô nghe mẹ cô và các nói nói mà cảm động thay cho nguyên chủ, có người qua tâm như thế này thật sự rất tốt
" Nhà bà có muốn giải quyết êm ấm, hay đi ra xã làm việc" Đội Trưởng Trần nói
"Nhà tôi làm gì có nhiều tiền như vậy" Mã thị nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mang-trung-tam-thuong-mai-ve-thap-nien-80/3964619/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.