Món bánh thần kì này ăn vào một miếng liền muốn ăn miếng nữa, nhưng nàng tự biết không nên tỏ ra thèm thuồng như thế, mất mặt, mất mặt. Tác Na Thuy. Hằng nhìn vẻ mặt chịu đựng của nàng, không kiềm được muốn véo má nàng một cái.
"Sao lại không ăn nữa rồi? Không thích sao?"
Lời mời quyến rũ như vậy sao có thể dễ dàng bỏ qua được? Tôn Lạc Anh còn không để ý đến chuyện hắn ăn nói trống không ra sao, chỉ biết mình nhất định phải ăn sạch đĩa bánh này. Khi hắn đút cho nàng thêm vài muỗng nữa, Tôn Lạc Anh mới nhớ ra.
"Cái này tên gọi là gì vậy?"
Tác Na Thuy Hằng nhìn lên trần nhà, đôi mắt đảo qua đảo lại như đang suy nghĩ. Lúc kể cho nàng hắn cũng không nói tên bánh là gì, có lẽ là cũng...không biết đi?
"Xem nào..ta cũng không nhớ. Hay cứ gọi là kim ốc tàng kiều đi."
Tôn Lạc Anh há miệng ăn một miếng nữa.
"Kim ốc tàng kiều, nghe cũng không tệ. Ngươi cứ ghi lại cách làm trong giấy rồi mang đến ngự thiện phòng, sau này không cần vất vả làm nữa"
Khuôn mặt tươi cười của hắn bỗng xụ xuống.
"Không muốn, không thích."
Tôn Lạc Anh: "???"
"Nếu ghi lại cách làm cho người khác rồi thì sau này bệ hạ đâu cần tới ta nữa."
Câu này nói ra như vừa trêu chọc vừa hờn dỗi. Tôn Lạc Anh nghe như sét đánh ngang tai, tí nữa đã sặc.
"Ta chỉ không muốn ngươi phải nhọc công, đừng có nghĩ nhiều."
Tác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mang-thu-tinh-yeu-khon-kiep-cua-nguoi-cut-di-/3744841/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.