Chương trước
Chương sau

"Không cho đi theo ta!"
Giọng nói băng lãnh mang theo uy hiếp hướng thiếu niên, nói xong liền xoay người dùng tốc độ nhanh nhất phóng đi.Hắn ngơ ngác nhìntheo, trên mặt bất giác lộ ra vô hạn ủy khuất.
Tay cầm kê cũng bất giác nắm chặt lại, nhếch miệng lộ ra hai khỏa răng nanh trắng sáng dùng sức cắn vào đầu gà.( Đồng chí gà: Tui vô tội a! ლ(TTロTTლ) )Trên mặt ngốc hề hề dính tro bụi, mắt to long lanh như tiểu cẩu bị chủ nhân hắt hủi. 
Chân cũng là không chậm theo sát cô , nhưng ngốc thi chỉ đứng cách đó không xa chứ không dám đến gần.Bạch Ngưng Lam đi được một khoảng liền quay lại nhìn thấy thế không khỏi có chút chột dạ.Này cô có phải có chút quá đáng đi?Nhưng là nếu phải mang theotên ngốc này thì cũng là không tránh khỏi có một số rắc rối.
Lại nói vì sao tên ngốc này nhất quyết đi theo cô đâu?Không phải là muốn ăn luôn cô đi.QAQ! Nghĩ đến đây Bạch Ngưng Lam liền không chút suy nghĩ  kéo ra xa thiếu niên một khoảng cách nhất định.Trên mặt mang đầy hoài nghi cùng đề phòng."Bố thằng nào ngu mới còn ở lại!".
Mặt tinh xảo một vẻ thần sắc lạnh bạc, đập vào mắt là bộ dạng hai mắt cẩu rưng rưng hàm lệ của tên không biết quên não chốn nào càng thêm buồn bực."Ủy khuất mụ mi!Bà còn chưa có làm gì đâu!".
Vì thế âm thanh càng thêm không tốt:" Nói ,có phải hay không ngươi muốn ăn ta?"
Thiếu niên nghe vậy, làm như hiểu được vội lắc đầu phủ định.Miệng khó khăn phát ra âm thanh biện giải:" Không...phải...!Tiểu Tiểu là ngon...nhưng...nhưng... không thể ăn!"
Ngon nhưng không thể ăn?Ni mã, cái này cũng là giải thích sao? Còn nữa cái gì là "Tiểu Tiểu", uy hàng này không nói ta còn tưởng cao lên được sao?Bạch Ngưng Lam vô lực nhìn thiếu niên lại kiên nhẫn hỏi hắn một cái vấn đề.Còn là cố nén sao cho giọng điệu dịu dàng hơn hẳn:
" Vì sao lại đi theo ta?"
Ngốc thi nghiêng đầu tựa như suy nghĩ, có chút  trúc trắc nói: " Tiểu Tiểu có dễ...chịu mùi! Ta... thích... thích lắm!".
Trên người có mùi dễ ngửi!Có lầm không.Cô trên mình không có mùi quá khó ngửi đã là may mắn lắm rồi lấy đâu ra thơm tho?Liền chưa đợi cô nghĩ đủ, tiếng thiếu niên liền truyền đến:" Theo Tiểu... Tiểu có.... ăn...ăn ngon!".
Ngốc chích tang thi giương đôi mắt ướt sủng tròn tròn nhìn cô:"Sở Sở muốn ăn...nên...nên theo... Tiểu Tiểu!".
Nha!Theo nàng có ăn.Huynh đệ không phải đây mới là vấn đề chính đi, câu phía trước chỉ là phụ họa thôi có phải hay không?Bạch Ngưng Lam trên đầu tựu như có một đàn quạ không ngừng bay vòng tròn.
Nhưng là như nghĩ đến chuyện gì đó, gương mặt giá lạnh càng trở nên nghiêm túc.Nhãn thần chăm chú nhìn hắn, lúc sau mới thấp giọng hỏi:"Ngươi, có phải từng ăn qua nhân đâu?".
Thiếu niên nghe thế liền không khách khí biểu môi"
"Ta...mới...không ăn đâu!"
" Vì sao nha?"
" Thối...thối lắm!"
"..."
Kể từ đó Bạch Ngưng Lam đồng học mang theo tang thi ngốc của mình sống hạnh phúc đến gi... ách là Bạch Ngưng Lam  bước sang con đường dưỡng thi không lối về.
Cô nhìn xiềng xích ở tay và chân Sở Dương Hi liền nhịn không được mày hơi nhíu lại trong lần nổi lên một trận hỏa không tên.Tay  lưu loát rút ra kiếm điện quang tạo thành đạo tàn ảnh màu xanh dứt khoát chặt đứt xiềng xích dễ dàng càng không làm Sở Dương Hi thương tổn dù chỉ sợi tóc.
Cũng không phải vì trình độ kiếm thuật của Bạch Ngưng Lam cao siêu ra sao, chẳng là  kiếm điện quang phát huy năng lực của nó mà thôi.Mang theo Sở Dương Hi đi vài vòng phụ cận thì tìm được một nơi khá ưng ý để nghỉ lại buổi tối.
Là một căn biệt thự cỡ vừa, tuy có một ít vết máu nhưng tang thi thì chỉ có hai xem ra là chủ nhân của ngôi nhà.Đều bị Bạch Ngưng Lam không tốn bao nhiêu công phu xử đẹp!
Quét dọn lại một chút. Bạch Ngưng Lam quay sang nhẹ giọng nói:" Đứng yên ở đây đừng có đi lung tung!".Sau đó liền không nhanh không chậm  tiến vào phòng tắm.Thiếu niên gật đầu tỏ vẻ đã biết.
Hơn nửa tiếng sau, cửa phòng tắm rốt cuộc mở ra.Bóng hình thiếu nữ bị đoàn sương mờ do hơi nước tạo thành che đi, mờ mờ ảo ảo có chút không chân thật.
Da thịt trắng nõn vì mới tắm xong nên hơi ửng hồng.Mái tóc dài óng ánh bới cao lên để lộ cái cổ thiên nga yêu kiều, vài sợi tóc vương vấn bên má khiến cô càng thêm xinh đẹp.
Gương mặt hoa đào giờ phút này không thể thối hơn nữa.Nằm tào!Khi vừa thoát đồ ra còn chưa kịp làm gì đã phát hiện làn da trắng của bản thân cư nhiên sắp hắc như  da trâu đến nơi rồi.Khắp người tỏa ra một mùi khó ngửi.
Vừa nhìn Bạch Ngưng Lam quả thật giận điên người, thật vất vả tẩy sạch còn không biết hao phí bao nhiêu nước, hoa hồng cùng dầu gội,.. mới hoàn hảo trở lại.Vừa hông khô tóc từ trong phòng tắm bước ra bắt gặp Sở Dương Hi đứng yên không chút động như khúc gỗ cạnh ghế sofa.
Hàng này còn không biết chập mạch ở chỗ nào, mày hơi nhíu nhìn Sở Dương Hi hỏi: "Ngươi vì sao không ngồi!Không mỏi sao?".
Sở Dương Hi một dạng nghiêm túc chiến sĩ, không buồn chớp mắt nói:"Là... ngươi Tiểu Tiểu....không cho...ta...động!"
Bạch Ngưng Lam triệt để 囧 hóa đá rồi.Làm ơn đừng nghiêm túc như vậy được không thanh niên?

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.