Những hành khách khác trong toa xe kêu lên điếc tai nhức óc, gần như làm vỡ cửa sổ kính của toa xe.
Mấy giây đó, đối với Bạch Khương mà nói dài như một thế kỷ vậy.
Bột nhão trong đầu cô phát nổ.
Cô cũng muốn la hét và cố gắng lao ra khỏi chỗ ngồi.
Nhưng cô vẫn không nhúc nhích, cô không thể tin được mình có thể làm được điểm này.
Sau đó xảy ra chuyện gì, Bạch Khương đã không còn cảm giác gì nữa.
Đại khái là nhân viên cùng bảo vệ bận rộn chạy tới, nhặt đầu lên, khiêng thi thể đi.
"Tôi có thể xuống tàu không? Tôi muốn ra khỏi tàu!”
"Đúng vậy! Chúng tôi muốn ra khỏi tàu! Dừng xe lửa lại!”
Bảo vệ khó xử: "Đây là khu vực sa mạc rất nguy hiểm, xe lửa không thể dừng lại, mọi người yên tâm chớ vội, đợi đến điểm dừng tiếp theo là tốt rồi!"
Thi thể chuyển đi, mùi máu tươi ở chóp mũi lại kéo dài không tan, Bạch Khương rốt cuộc chậm rãi tìm lại lý trí của mình. Cô tự nhủ mình không nên sợ, nhanh chóng nghĩ, nhất định phải nghĩ ra biện pháp sống.
"Rốt cuộc nên sống qua phó bản này như thế nào đây! Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?" Một người chơi khác từng hành động cùng thiếu niên có chút chạy hoảng loạn, la hét, còn tới kéo Bạch Khương.
"Sao anh ta có thể chết, cô đã làm gì anh ta! Cô biết cái gì mau nói đi!”
Bạch Khương kéo tay hắn ra: "Tôi không làm gì cả!”
Người chơi kia hiển nhiên có chút mất khống chế, còn muốn tiếp tục kéo cô. Bạch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mang-theo-sieu-thi-lon-dao-vong/3817645/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.