Chương trước
Chương sau
Ở chỗ Trần Tiểu Mễ bị ủy khuất, Lục Đồng trở về liền khóc lớn một hồi.
"Nương, ngươi sao lại tìm một người như vậy cho Lục Lâm chứ!" Lục Đồng hỏi.
Thang thị nghe Lục Đồng nói, không khỏi có chút sinh khí, nếu như đối phương là lão nhị, nói không chừng Thang thị đã tới cửa la lối khóc lóc, nhưng đối phương là Trần Tiểu Mễ, Trần Tiểu Mễ là người nào chứ! Đó là kẻ giết người phóng hỏa cũng làm được, tìm Trần Tiểu Mễ để nói lí lẽ, nói không chừng mới đi nửa đường đã bị đánh gãy chân.
Không thấy những tên du thủ du thực* trong thôn kia, cũng không dám gây phiền toái với Trần Tiểu Mễ sao?
*Du thủ du thực: chơi bời liêu lỏng, không nghề nghiệp, vô công rồi nghề.
Tuy rằng không cam lòng, Thang thị cũng chỉ có thể nhịn. "Như vậy, hẳn là không thể trông cậy vào cái tên Lục Lâm kia rồi."
Gần đây Thang thị cũng không quá tốt, nàng đã quen với việc có nương của Lục Lâm, việc trong nhà đều ném cho đối phương làm.
Nhưng nương Lục Lâm đã chết, mấy chuyện nấu cơm, cho gà cho heo ăn đều đổ lên đầu Thang thị.
Hai ngày trước, lão gia trở về, thấy đồ ăn không hợp khẩu vị, liền thoá mạ nàng một trận, nếu không phải lão đại ngăn lại, nói không chừng nàng đã bị lão gia tử đánh.
Lão gia tử đã sớm đoán được Lục Đồng sẽ không gọi được Lục Lâm về, nên cũng không có miệt mài theo đuổi.
Lão thái thái có thói quen ra lệnh với một nhà lão nhị, thấy Lục Lâm không muốn trở về, lập tức kêu gào Lục Lâm bất hiếu, bị lão gia tử thoá mạ cho một trận.
..........
"A Lâm." Lục Lâm cõng một sọt củ từ đi ra, liền thấy được một hán tử.
Hán tử tràn đầy đồng tình nhìn Lục Lâm, làm Lục Lâm có chút không thể hiểu được.
Lục Lâm nhận ra, người này là trưởng tử của lí chính, Trương Tiến, nhân phẩm của Trương Tiến cũng không tồi, bình thường, trong thôn có chuyện gì nhờ hắn hỗ trợ, Trương Tiến cũng sẽ giúp.
Lục Lâm nhìn ánh mắt đồng tình của đối phương, thầm nghĩ: Trong mắt người trong thôn hắn cũng chỉ có vậy, mắt phải một thảm kịch lớn.

"A Lâm, ngươi vẫn tốt chứ."
Lục Lâm cười cười, nói: "Khá tốt."
Tươi cười của Lục Lâm ở trong mắt Trương Tiến lại trở thành miễn cưỡng cười vui.
Chuyện Lục Lâm vào núi, trong thôn đều đồn đãi rần rần, có người nói, Lục Lâm thật thảm a! Thân thể còn chưa dưỡng tốt, đã bị đưa đến chỗ Trần Tiểu Mễ, mang bệnh còn phải đi vào trong núi tìm thức ăn, không chừng, đã bị sói trong núi ăn mất.
Lục Đồng đến chỗ Trần Tiểu Mễ tìm Lục Lâm giúp đỡ, bị cự tuyệt, sau khi trở về, lão thái thái liền không cao hứng, ở nhà la lối khóc lóc bị lão gia tử ngăn cản, liền ở trong thôn mắng to Lục Lâm bất hiếu.
Lão thái thái ngồi bên bờ ruộng khóc lóc, nói Lục Lâm bị một song nhi bắt chẹt, mặc kệ trong nhà chết sống ra sao.
Vương thị nháo đến chết đi sống lại, cũng không có ai phản ứng, Trần Tiểu Mễ là cái dạng song nhi gì, trong thôn ai mà không biết.
Trông cậy vào một gia hỏa ngày thường buồn không hé răng như Lục Lâm sẽ đi so đo với Trần Tiểu Mễ, này không phải nằm mơ sao? Huống chi, Lục Lâm là do Trần Tiểu Mễ tiêu mười lượng bạc mua vào cửa.
Mười lượng bạc lận đó, thời điểm Trần Tiểu Mễ bỏ ra mười lượng bạc tìm người về ở rể, kỳ thật có rất nhiều người trong thôn đã động tâm, bất quá, cuối cùng cũng không vì bạc mà đưa nhi tử nhà mình vào ổ sói, cho nên, tuy rằng muốn số bạc này, nhưng cũng không thể không cân nhắc một chút.
Ai ngờ một chút do dự này, lại để cho phú hộ Lục gia trong thôn chiếm được tiên cơ, không ít thôn dân bàn tán sau lưng, rõ ràng Lục gia có tiền như vậy, còn vì tiền mà đưa Lục Lâm qua, thật là không biết xấu hổ.
Một ít nữ nhân đã xuất giá, cũng sẽ giúp đỡ một chút khi mùa thu hoạch đến, nhưng nếu không giúp đỡ cũng không thể nói được.
Lục Lâm là ở rể, không khác bao nhiêu so với gả ra ngoài.
Lại nói, Lục gia đã 'gả' Lục Lâm cho Trần Tiểu Mễ, Lục gia còn muốn uống máu trên người Lục Lâm.
Lão thái thái ngồi khóc bên bờ ruộng, cũng không có ai phản ứng, ngược lại còn bị lí chính quở trách vài câu, cụ mặt trở về.
Trương Tiến nhìn vào sọt của Lục Lâm, nói: "Trần Tiểu Mễ để ngươi ăn Thổ Côn sao!" Trương Tiến càng thêm đồng tình với Lục Lâm, cái thứ Thổ Côn này, Trương Tiến cũng từng ăn qua, thời điểm không có lương thực, nướng lên ăn cũng có thể lót bụng, nhưng mà thực sự rất khó ăn.
Lục Lâm nhìn sắc mặt Trương Tiến, cũng không giải thích thêm cái gì, nói: "Thứ này có thể ăn no, cũng khá tốt."
Trương Tiến càng thêm cảm thấy Lục Lâm bị Trần Tiểu Mễ ngược đãi, "Nếu như thật sự có phiền toái gì, có thể tới tìm ta."
Lục Lâm nghe vậy cười cười, nói: "Đa tạ Tiến ca, Tiến ca, ta còn phải đốn củi, không thể ở lại lâu."
Trương Tiến gật gật đầu, nói: "Được."
Những lời của Lục lão thái thái cũng truyền tới tai Lục Lâm, Lục Lâm cũng không thèm để ý, thời đại này, rất nhiều người rất xem trọng thanh danh. Nhưng Lục Lâm lại không thèm để ý tới thứ này, thanh danh là để trưng cho người khác xem, cuộc sống mới là của chính mình.
Lục Lâm lại không phải nguyên chủ, nguyên chủ có lẽ sẽ vì nãi nãi bất công mà thương tâm một chút, với Lục Lâm hiện tại mà nói, mấy người Lục gia kia bất quá cũng chỉ là mấy người xa lạ.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.