Ở chỗ Trần Tiểu Mễ bị ủy khuất, Lục Đồng trở về liền khóc lớn một hồi.
"Nương, ngươi sao lại tìm một người như vậy cho Lục Lâm chứ!" Lục Đồng hỏi.
Thang thị nghe Lục Đồng nói, không khỏi có chút sinh khí, nếu như đối phương là lão nhị, nói không chừng Thang thị đã tới cửa la lối khóc lóc, nhưng đối phương là Trần Tiểu Mễ, Trần Tiểu Mễ là người nào chứ! Đó là kẻ giết người phóng hỏa cũng làm được, tìm Trần Tiểu Mễ để nói lí lẽ, nói không chừng mới đi nửa đường đã bị đánh gãy chân.
Không thấy những tên du thủ du thực* trong thôn kia, cũng không dám gây phiền toái với Trần Tiểu Mễ sao?
*Du thủ du thực: chơi bời liêu lỏng, không nghề nghiệp, vô công rồi nghề.
Tuy rằng không cam lòng, Thang thị cũng chỉ có thể nhịn. "Như vậy, hẳn là không thể trông cậy vào cái tên Lục Lâm kia rồi."
Gần đây Thang thị cũng không quá tốt, nàng đã quen với việc có nương của Lục Lâm, việc trong nhà đều ném cho đối phương làm.
Nhưng nương Lục Lâm đã chết, mấy chuyện nấu cơm, cho gà cho heo ăn đều đổ lên đầu Thang thị.
Hai ngày trước, lão gia trở về, thấy đồ ăn không hợp khẩu vị, liền thoá mạ nàng một trận, nếu không phải lão đại ngăn lại, nói không chừng nàng đã bị lão gia tử đánh.
Lão gia tử đã sớm đoán được Lục Đồng sẽ không gọi được Lục Lâm về, nên cũng không có miệt mài theo đuổi.
Lão thái thái có thói quen ra lệnh với một nhà lão nhị, thấy Lục Lâm không muốn trở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mang-theo-quay-ban-qua-vat-xuyen-den-co-dai/2846938/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.