Chương trước
Chương sau
Tin tức Trần Tiểu Mễ mua một chiếc xe la rất nhanh đã truyền khắp thôn.
Trần Tiểu Thái xoay tới xoay lui quanh con la mới mua, "Đại ca, con la này là ngươi mua sao?"
Trần Tiểu Mễ chống nạnh, có chút kiêu ngạo nói: "Đúng vậy! Ngươi xem, gia hỏa này rất khỏe mạnh, từ nay sẽ là gia súc của nhà chúng ta." Nhà có gia súc trong thôn gia súc không nhiều lắm, gia súc có thể tượng trưng cho sự giàu có của nhà đó.
Trần Tiểu Thái thật cẩn thận vuốt con la, nói: "Vậy rất tốt a."
Tiểu hài tử trong thôn đều rất thích vào thành, nếu đi theo trưởng bối trong nhà vào thành một chuyến, cha mẹ ít nhiều cũng sẽ mua cho chút đồ ăn mới lạ, cho dù không ăn được thứ mới nhưng cũng có thể nhìn thấy rất nhiều thứ hiếm lạ, trở về cũng có thể khoe khoang với lũ bạn một phen.
Mỗi lần Trần Tiểu Mễ đi vào thành, cơ bản đều là đi bộ, Trần Tiểu Thái còn nhỏ, nên Trần Tiểu Mễ không muốn dẫn nó đi.
Trần Tiểu Thái đã lớn như vậy, thời điểm Trần phụ còn sống, nó cũng từng đi theo Trần phụ vào trấn một lần, bất quá, ký ức lúc đó đến bây giờ đã rất mơ hồ.
Tuy rằng rất muốn đi vào thành trấn, nhưng điều kiện trong nhà tương đối khó khăn, nên Trần Tiểu Thái cũng không có đưa ra yêu cầu quá phận nào với đại ca, bây giờ có con la thì khác rồi.
Trần Tiểu Thái xoay quanh con la thật lâu, mới dời đi ánh mắt từ trên người con la, "Đại ca, ngươi còn mua chăn bông mới nữa sao?"
"Lục Lâm bệnh nặng mới khỏi, không thể cảm lạnh, nên cho hắn một cái chăn bông."
Trần Tiểu Mễ thầm nghĩ: Đời trước Lục Lâm hình như một đại thiếu gia chưa từng ăn khổ, hiện tại được hưởng phúc của tên kia, mới có thể kiếm được nhiều tiền như vậy, nếu như có thể không bạc đãi đại thiếu gia kia, vậy thì cứ tận lực không bạc đãi hắn. Bạc gần đây kiếm được, trên cơ bản đều là do bán đồ trong quầy bán quà vặt, cái này làm cho Trần Tiểu Mễ có loại cảm giác chiếm tiện nghi của Lục Lâm.
Trần Tiểu Mễ cảm thấy Lục Lâm giống như một con quỷ chết đông đầu thai, cả ngày kêu lạnh, lạnh a!
Trần Tiểu Mễ nghe Lục Lâm nói qua, ở chỗ của bọn hắn có một thứ đồ kì lạ gọi là điều hòa. Mùa hè có thể tạo không khí mát mẻ, mùa đông sẽ thổi hơi ấm, bất luận là khi nào, trong phòng cũng đều thoải mái dễ chịu, Trần Tiểu Mễ vừa cảm thấy Lục Lâm khoác lác, vừa cảm thấy có khả năng là thật sự.
Trần Tiểu Thái khó tin nhìn Trần Tiểu Mễ, vốn dĩ nó còn cho rằng đại ca là mua chăn bông mới cho Tiểu Mạch, kết quả lại là mua cho Lục Lâm. Chuyện Lục Lâm sinh bệnh đã qua đã lâu rồi, tên này thoạt nhìn còn mạnh cùi cụi.
............
Sau khi chuyện Trần Tiểu Mễ mua một con la truyền ra, người trong thôn đều bị trình độ có tiền của Trần Tiểu Mễ làm sợ ngây người, lúc trước mới mua một người, bây giờ cư nhiên còn mua thêm một con la.
Lần này hẳn là phải cần hơn mười lượng bạc.
Trong thôn ầm ĩ lên một trận, rất nhiều người đều cảm thấy trước kia Lục Lâm nói Vương thị trộm tiền sợ là thật đi, Trần Tiểu Mễ có tiền như vậy, Vương thị thấy tiền liền sáng mắt, cũng hoàn toàn có khả năng.
Huống chi, Trần Tiểu Mạch cũng nói Vương thị trộm tiền, rất nhiều người đều cảm thấy đồng ngôn không cố kỵ*, sẽ không phải là giả.
*Đồng ngôn không cố kỵ: Lời của trẻ con không cố kỵ chắc là = con nít ko nói xạo
Lúc này, lại có người truyền ra chuyện Trần Tiểu Mễ bán rượu ở trong thành kiếm được tiền.
Trong thôn có vài người làm nô bộc ở trong thành, chuyện Trần Tiểu Mễ đến tửu lầu bán rượu, hỏi thăm một chút sẽ biết.
Chuyện Trần Tiểu Mễ bán rượu làm không ít người đỏ mắt không thôi, có mấy người trước kia từng suy xét đưa nhi tử của mình qua ở rể cho Trần Tiểu Mễ bây giờ trong lòng đều hối hận không thôi, mọi người phát hiện Trần Tiểu Mễ cư nhiên là một con rùa vàng, đưa nhi tử qua ở rể, nói không chừng còn có thể đi theo hưởng phúc đâu.
Vương thị nghe được tình hình bên nhà Trần Tiểu Mễ, ngực liền tức đến phát đau.
Lần trước, người trong nhà đều cho rằng bà thấy tiền là sáng mắt, cho dù bà kêu oan bao nhiêu, cũng không có ai tin tưởng.
Trước kia Lục lão nhị còn sống, Vương thị thích nhất là giả bộ bệnh tật, để chèn ép nhi tử, lần này bà thực sự sinh khí đến đau ngực, người trong nhà lại cảm thấy bà là đang giả bộ.
"Nương, không nghĩ tới Trần Tiểu Mễ cư nhiên lại có tiền như vậy." Lục Đồng đi tìm Lục Lâm vài lần, cũng không thực hiện được, nãi nãi đến tìm Lục Lâm cũng phải ăn mệt, điều này làm cho Lục Đồng cảm thấy thật không dễ chịu.
Thang thị cau mày, nói: "Đúng vậy! Thật đúng là tiện nghi cho cái tiểu tử thúi kia, cái thứ vong ân phụ nghĩa, đi theo Trần Tiểu Mễ rồi liền ăn nói bậy bạ, hủy hoại thanh danh nãi nãi ngươi, ca ca ngươi." Sau khi chuyện Vương thị trộm đồ truyền ra, Thang thị cũng hoảng theo, trong khoảng thời gian này, Thang thị cũng không có mặt mũi ra cửa.
"Nương, ngài nói, có phải là Lục Lâm oan uổng bà hay không?"
Thang thị cau mày, nói: "Hẳn là không phải đâu, vốn dĩ Lục Lâm ở rể cho Trần Tiểu Mễ, thì mọi người đã là người một nhà, nãi nãi ngươi lấy đồ của Lục Lâm cũng đâu phải là trộm, nói trộm cũng quá nghiêm trọng rồi."
Thang thị cảm thấy, Vương thị là lấy đồ vật, chứ không phải trộm đồ.
Lục Đồng chuyển động tròng mắt, cũng không nói gì nữa, chỉ là cảm thấy cái đường ca Lục Lâm này, sau khi rơi xuống sông, hình như không quá giống trước kia.
Sau khi xây xong giường đất, Lục Lâm cũng ngủ trên giường đất, Trần Tiểu Thái không biết là Lục Lâm có phải cố ý hay không, mà sau khi ngủ đều luôn lăn qua chỗ đại ca, làm cho đại ca đỏ hết cả mặt.
Tuổi Trần Tiểu Thái cũng không lớn, bất quá cũng biết, đại ca và Lục Lâm đã thành thân, thành thân rồi thì phải làm chuyện người lớn, nó và Tiểu Mạch ở đây liền biến thành kẻ vướng tay vướng chân.
Sáng sớm, lúc Lục Lâm tỉnh lại liền phát hiện mình đang ôm Trần Tiểu Mễ, còn dùng tiểu đệ đệ chìa vào Trần Tiểu Mễ, trong lúc nhất thời, hai người đều có chút xấu hổ.
Trần Tiểu Mễ đẩy Lục Lâm ra, xụ mặt, mặc quần áo tốt rồi đi ra ngoài.
Lục Lâm cảm thấy ở đây là cổ đại, không có hạng mục giải trí gì, lạc thú duy nhất chỉ có thể là chuyện tạo người, cho nên, hắn phải mau chóng suy xét đến việc đuổi Trần Tiểu Thái cùng Trần Tiểu Mạch ra chỗ khác, hai cái tiểu quỷ này thật sự quá vướng bận. Có hai tên gia hỏa này ở đây, sao hắn có thể thoát khỏi kiếp sống xử nam chứ.
...........
Lục Lâm ăn cơm sáng xong rồi kéo Trần Tiểu Mễ qua một bên.
"Tiểu Mễ, ngươi nói chúng ta có phải là nên xây thêm phòng ngủ hay không?"
Trần Tiểu Mễ do dự một chút, vừa định nói đủ ở, Lục Lâm liền mở miệng. "Tiểu Thái càng lúc càng lớn, tương lai cũng phải cưới vợ, ngươi xem, nó cả ngày âm u, nhìn qua liền biết nó không phải là người có thể tạo niềm vui cho người khác, tốt nhất là nên tích cóp cho nó nhiều một chút để nó cưới lão bà, phòng ở nhiều cũng nắm chắc hơn a!"
"Hơn nữa, tốt nhất xây thêm một cái chuồng lừa, thuận tiện xây một cái chuồng gà lớn một chút. Con la này tốn không ít tiền mới mua được, không thể để nó tùy tiện bị đông chết."
Trần Tiểu Mễ do dự một chút, nói: "Nếu như muốn xây thêm một gian phòng ở và chuồng la chỉ sợ phải cần đến tám lượng bạc."
"Bạc không đủ thì lại bán thêm một ít rượu." Lục Lâm đề nghị nói.
Thời điểm Lục Lâm lên trấn trên, quản sự Hồng Vận tửu lầu kia thập phần hưng phấn, nói với bọn họ, sau này có rượu liền đưa qua cho hắn, rượu có phẩm chất giống như vậy đưa qua ít nhiều gì hắn cũng lấy.
Mùa đông uống rượu có thể làm ấm thân thể, người có tiền ở trấn trên hình như rất thích đem rượu đun nóng lên một chút.
Trần Tiểu Mễ lắc lắc đầu, nói: "Khỏi đi, trong tay ta còn vẫn còn bạc."
Trong tay y không sai biệt lắm còn dưa hai mươi lượng bạc, chi tám lượng sửa nhà, vẫn còn dư, nhưng là vất vả lắm y mới tích cóp được hai mươi lượng bạc, bạc này còn chưa cầm nóng tay đã phải chi ra.
Lục Lâm cười cười, nói: "Vậy cũng được." Không bán rượu thì không bán rượu, tình huống trong nhà thế nào, người ngoài cũng đã biết, rượu này bán nhiều, sợ là sẽ làm người ta đỏ mắt, cũng sẽ làm người khác hoài nghi nguồn gốc của rượu.
Trần Tiểu Mễ trầm mặt, nói: "Bạc không thì không có vấn đề gì, nhưng chỉ sợ là chúng ta tìm không được người xây phòng thôi."
Chuyện tu sửa phòng ở tự y cũng có thể làm, bất quá, muốn xây thêm một gian thì có chút phiền phức, tốt nhất vẫn là nên mời người chuyên nghiệp một chút tới làm.
Đã qua mùa thu hoạch, trong thôn cũng có không ít người nhàn rỗi, nếu như là người khác tìm người xây nhà vậy hẳn là tương đối dễ dàng, nhưng nếu là y thì dù có ra giá cao một chút cũng chưa chắc đã có người nguyện ý.
Lục Lâm không thèm để ý nói: "Chỉ cần có tiền, còn sợ mời không được người nào sao? Trong thôn mời không được thì ra ngoài thôn."
Kiếp trước có không ít công nhân ở sau lưng oán giận ông chủ lòng dạ hiểm độc, nhưng lại có bao nhiêu người thật sự từ chức đâu, công việc tốt không dễ tìm a! Chỉ cần giá cả cao một chút, ai lại không cần tiền chớ, áp lực cạnh tranh nghề nghiệp ở nơi này hẳn là không thể so kiếp trước.
Trần Tiểu Mễ nghĩ nghĩ, nói: "Cũng đúng."
"Vậy thì tốt rồi, ta đến chỗ lí chính nói một tiếng, xem xem có thể mời người ở trong thôn hay không." Lục Lâm nói.
Trần Tiểu Mễ bĩu môi, nói: "Lí chính phỏng chừng không thể giúp cái gì, huống chi......" Lục Lâm vừa mới đắc tội với người ta, lúc này tìm tới cửa, vậy không phải là đến tìm đen đủi sao?
Lục Lâm cười cười, nói: "Dù sao ông ta cũng là lí chính, dù sao cũng phải cho ổng một chút mặt mũi, chỉ là đi vòng một chút, nếu chúng ta trực tiếp mời người ngoài thôn, sẽ bị nói này nói nọ."
Trần Tiểu Mễ gật gật đầu, nói: "Được a."
............
"Đại ca, chúng ta muốn sửa nhà, trong nhà còn có tiền sao?" Tiểu Thái có chút ngạc nhiên hỏi.
"Có." Trần Tiểu Mễ liếc mắt nhìn Tiểu Thái một cái, nói: "Yên tâm đi, không cần lo lắng về bạc."
Trần Tiểu Thái nhìn Trần Tiểu Mễ, chớp chớp mắt, không rõ tại sao đại ca lại đột nhiên trở nên có tiền như vậy.
Lục Lâm đi một chuyến qua chỗ lí chính, lí chính rất không cao hứng với chuyện Lục Lâm nói Vương thị trộm đồ trước kia, chỉ nói người trong thôn rất bận chỉ sợ không ai nguyện ý giúp hắn xây chuồng lừa, liền đem người đuổi đi.
Trương Tiến đi vào phòng, nhìn Trương Thành, nói: "Cha, sao Lục Lâm lại tới đây a?"
"Trần Tiểu Mễ muốn sửa nhà, để cho hắn ra mặt."
"Vậy cha liền giúp hắn tìm mấy người đi."
"Ngươi nói bậy gì đó, tính tình Trần Tiểu Mễ ra sao, tìm người giúp y sửa nhà, lỡ y đánh người ta thì làm sao bây giờ? Trong thôn ai mà nguyện ý hỗ trợ y chứ!"
Trương Thành nhìn Lục Lâm không vừa mắt, nhìn Trần Tiểu Mễ càng không vừa mắt, năm đó lúc Trần Tiểu Mễ làm ầm ĩ muốn phân gia, Trương Thành liền cảm thấy Trần Tiểu Mễ là một đứa li kinh phản đạo*, nói không chừng sau này sẽ gây ra họa lớn, sẽ mang đến phiền toái lớn cho thôn, Lục Lâm tới tìm ông nói muốn tìm người xây chuồng lừa, cũng như Trần Tiểu Mễ muốn tìm người, Trương Thành sao có thể đồng ý.
*Li kinh phản đạo: bất trị, bướng bỉnh, ngang ngược
Trương Tiến cau mày, nói: "Cũng không thể nói như vậy. Lúc trước, nếu không phải Trần lão thái thái buộc nhi tử vào núi săn thú, ba huynh đệ Trần Tiểu Mễ cũng không đến mức thành như vậy a!"
Trương Thành vẫy vẫy tay, nói: "Ngươi ở đó nói bậy gì đó, lão thái thái cũng không nghĩ tới sẽ nháo thành như vậy a! Trần Tiểu Mễ vẫn là làm sai." Nếu người trong thôn đều học theo Trần Tiểu Mễ, vậy cái thôn này nhất định sẽ là thứ bỏ đi.
Trương Tiến nhíu nhíu mày, cũng không muốn tranh chấp với lão cha về cái vấn đề này.
"Hôm nay không biết khi nào tuyết rơi, nếu không làm cái lều, con la này sẽ bị đông lạnh chết." Con la này hẳn là phải tốn vài lượng bạc mới mua được, nếu như bị đông lạnh chết, vậy quá là đáng tiếc.
"Thanh danh Trần Tiểu Mễ ở trong thôn như thế nào, cho dù ta đi hỏi cũng không có người nào nguyện ý làm việc cho y a!" Trương Thành nói.
Trương Tiến thở dài, nói: "Vâng."

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.