Chương trước
Chương sau
“Cái tên Trần Cảnh đó đúng là vớ vẩn a.” Lục Lâm nhịn không được nói.
Trên thực tế cửa hàng Hoa Hạ là của hắn cùng Trần Tiểu Mễ, Trần Tiểu Thái cũng tính là thiếu đông gia của cửa hàng, cứ như vậy, Trần Cảnh tới tiệm đoạt đồ, ở một mức độ nào đó, chỉ có thể tính là việc nhà.
Nhưng chuyện Trần Tiểu Thái là thiếu đông gia của cửa hàng, chính Trần Tiểu Thái cũng không biết, Trần Cảnh lại càng không thể biết.
Bộ trong nhà có người làm việc trong cửa hàng nào đó, thì có thể đến cửa hàng đó lấy không đồ sao, đạo lý đó ở đâu ra vậy? Phí công Trần Cảnh là một người đọc sách thánh hiền.
Trần Cảnh bị Trần Tiểu Mễ tẩn một trận, xám xịt về nhà, trốn tránh vài ngày không gặp ai.
Trần Tiểu Mễ khẽ hừ một tiếng, Trần Cảnh khảo nhiều năm như vậy, mới khảo trúng đồng sinh, ở trong mắt Trần Tiểu Mễ, hắn là kẻ chỉ biết tiêu xài hoang phí, cố tình lão thái thái còn yêu thương hắn, nhận định một kẻ ngu xuẩn như vậy là lương tài.” Nhưng, Trần Cảnh tới kiếm chuyện, hình như là Lục Trình Ngọc ở sau lưng khuyến khích.”
Lục Lâm thầm nghĩ: So với Trần Cảnh, Lục Trình Ngọc có tâm nhãn nhiều hơn, nhưng hai kẻ đều không phải thứ tốt lành gì.
Vốn dĩ Lục Trình Ngọc cũng không biết, Lục Lâm làm việc ở chỗ nào, ngẫu nhiên mới phát hiện Lục Lâm làm việc trong cửa hàng Hoa Hạ ở trấn trên, thậm chí Lục Lâm còn có thể kéo theo Thẩm a bà và Thẩm Trì làm việc.
Gần đây cửa hàng Hoa Hạ rất nổi tiếng với mấy học viên trong học viện, biết Lục Lâm làm quản sự trong cửa hàng đó, Lục Trình Ngọc cảm thấy thực hụt hẫng.
Biết Trần Cảnh muốn tới kiếm chuyện với Trần Tiểu Thái, liền ở sau lưng khuyến khích một phen.
Trần lão thái thái biết Trần Cảnh bị đánh, lòng đầy căm phẫn, nhưng lão thái thái vẫn có chút e dè với đại nhân vật có thể mở cửa hàng ở trấn trên.
Từ xưa dân không đấu với quan, bần không tranh với phú.
Ở trong mắt thôn dân, tóm lại có thể sống ở trấn trên là có bản lĩnh, có lẽ sau lưng còn có quan hệ gì đó, có thể không trêu chọc thì không cần trêu chọc mới thỏa đáng.
Huống chi, tuy rằng lão thái thái có chút càn quấy, nhưng tóm lại vẫn có vài phần lý trí, biết chuyện này là tôn tử không đúng.
Hơn nữa Trần Thủ Nhân nói, lúc ấy có nha dịch của quan phủ đi qua, nhưng cũng không quở trách người của cửa hàng, ngược lại còn quở trách tôn tử một trận, ở trong mắt lão thái thái, không thể chọc đến cửa hàng này.
Sau khi Trần Cảnh tới nháo một hồi, mấy ngày liền không có lộ mặt, vài ngày sau, Lục Lâm liền vứt hắn ra đầu.
Dù sao mỗi ngày Lục Lâm đều bận rất nhiều việc.
Thang thị biết Trần Cảnh bị Trần Tiểu Mễ đánh nên tâm tình không tồi, Thang thị cảm thấy gần đây chuyện gì cũng không thuận lợi, nhưng lúc nhìn thấy người khác gặp xui xẻo, luôn có thể làm nàng cảm thấy được cân bằng lại.
“Nhi tử, Trần Tiểu Thái làm việc ở cửa hàng Hoa Hạ sao?”
Lục Trình Ngọc gật gật đầu, nói: “Đúng vậy.”
Thang thị cau mày, nói: “Không nghĩ tới Trần Tiểu Thái cũng may mắn như thế.”
Ở trong mắt Thang thị, một đứa tiểu quỷ như Trần Tiểu Thái, cư nhiên cũng được đảm nhiệm một chức vị quan trọng trong cửa hàng, lão bản kia tâm cũng quá lớn rồi.
Lục Trình Ngọc cũng có chút không phục, hắn nghe nói chuyện của cửa hàng đều do Lục Lâm quản, nữ công trong tiệm đều phải xem sắc mặt Lục Lâm, Lục Lâm nói dùng ai, liền dùng người đó, hình như rất có phong quang.
Nhưng ngày lành của cửa hàng Hoa Hạ này cũng sắp tàn rồi, theo hắn biết, trấn trên có một ông chủ bán vải, gần đây cũng định mở cửa hàng bán túi, mấy nữ công trong cửa hàng Hoa Hạ có thể sẽ đi ăn máng khác.
"Có phải tên tiểu tử Lục Lâm này thật sự kiếm được rất nhiều bạc hay không, hẳn là gần đây hắn không thiếu tiền.” Thang thị nói.
Lục Trình Ngọc nhíu nhíu mày, đòi tiền nhị phòng, đều do gia gia, nãi nãi làm, căn bản không cần hắn mở miệng.
Lục Trình Ngọc là người đọc sách, rất nhiều người đọc sách, thích tiền từ trong xương cốt, nhưng ngoài miệng lại thanh cao kiêu ngạo, sợ nói đến tiền sẽ làm mấy hương gia bọn họ lây nhiễm mùi tiền của thương gia, Lục Trình Ngọc cũng vậy.
Thang thị thấy sắc mặt Lục Trình Ngọc khó coi, nên cũng không nhắc lại chuyện này, nhưng trong lòng lại bắt đầu tính toán.
Trần Tiểu Mễ nhìn sổ sách, ngó Lục Lâm, phồng má nói: “Sinh ý gần đây của cửa hàng, có chút giảm xuống.” Hơn nữa còn giảm rất nhanh.
“Bên ngoài có cửa hàng giống chúng ta.” Chế tác một ít sản phẩm thấp kém, cửa hàng của đối phương, cơ bản là hoàn toàn sao chép cặp sách của cửa hàng bọn họ thậm chí, kiểu dáng còn tương đối cao cấp vì đối phương dùng tài liệu xa hoa hơn bọn họ, giá cả cũng rẻ hơn.
Vốn dĩ Lục Lâm không muốn để Trần Tiểu Mễ biết, nhưng mỗi ngày Trần Tiểu Mễ đều kiểm tra, đương nhiên không thể không biết.
Trần Tiểu Mễ thở dài, nói: “Nhanh vậy sao.”
Lục Lâm lắc lắc đầu, nói: "Chuyện này cũng không có cách nào.”
Tuy rằng hắn đã cực lực ngăn cản cách làm cặp sách lộ ra ngoài, nhưng ở đây có không ít người có tay nghề giỏi, mua một cái túi, hảo hảo nghiên cứu một chút, là có thể biết được cách làm, huống chi, trong mười mấy nữ công hắn thuê, có hai người đã đi ăn máng khác.
Tuy rằng hắn đã chia nhóm, nhưng mấy nữ công kia cũng có giao lưu, lâu dần cũng không có khả năng không lộ ra ngoài.
Tuy rằng kiếp trước có biện pháp bảo mật, nhưng cũng không thể ngăn chặn hàng giả hoành hành, huống chi ở đây làm hàng giả cũng không phải là phạm pháp.
Trần Tiểu Mễ thở dài, có chút phiền muộn nói: “Kiếm chút tiền cũng không dễ dàng a.”
Lục Lâm cười cười, nói: “Yên tâm đi, ngươi không đói đâu……” Ngoại trừ bán túi, còn có rất nhiều thứ có thể bán được. Làm buôn bán sao có thể luôn thuận buồm xuôi gió được chứ.
Trần Tiểu Mễ khẽ hừ một tiếng, hơi hơi đỏ mặt.
Trần Tiểu Mễ cảm thấy mình ăn càng lúc càng nhiều, trước kia nghĩ chỉ cần có thể sống hơn người bình thường thì đã tốt rồi, hiện tại lại nghĩ mỗi ngày ăn ngon, mặc tốt.
Trước kia Trần Tiểu Mễ nghe Lục Lâm nói, chờ bọn họ có nhiều tiền, có thể suy xét mua một chức quan, lúc đó Trần Tiểu Mễ còn cảm thấy Lục Lâm đang khoác lác, hiện tại lại cảm thấy, nói không chừng cũng có thể, biết đâu Lục Trình Ngọc không làm quan, y cùng Lục Lâm lại làm quan.
Lục Lâm đi ra cửa, ngoài ý muốn gặp Thang thị.
Sau khi ra ngoài ở rể, Lục Lâm rất ít khi gặp Thang thị, ra cửa chợt gặp phải một người như vậy, Lục Lâm không khỏi có chút không được tự nhiên.
“A Lâm a.” Thang thị vẻ mặt ôn hoà nói.
Lục Lâm không nghĩ tới, trước kia đã gây lộn thành như vậy, Thang thị còn có mặt mũi chạy tới trước mặt hắn, nhìn còn rất hiền lành, Lục Lâm chuyển động tròng mắt, không xài được chiêu cứng rắn, cho nên hiện tại Thang thị đổi thành chiêu dùng tình thân sao? Đúng là không thể tưởng tượng được a.
“Bá mẫu quá khen, quá khen, ta chỉ là kiếm chút cơm thôi, đâu có tiền đồ như ngài nói, vẫn là đại đường ca có tiền đồ hơn, cưới được một đại tiểu thư, ở trong thôn rất có vinh quang a.”
Thang thị xấu hổ cười cười, sau khi biết chuyện của tỷ tỷ Lý Phương Nguyệt, gần đây Thang thị rất ít khi lấy con dâu ra khoe khoang.
“A Lâm a, ta nghe nói hiện tại ngươi có tiền công hai lượng bạc một tháng, nhiều bạc như vậy, chắc là Trần Tiểu Mễ lấy hết rồi, dù sao ngươi cũng là một hán tử, phải có uy phong của một đương gia, chuyện gì cũng phải tự quyết định, Trần Tiểu Mễ không có bộ dáng mà song nhi nên có, chỉ sợ là không thể sinh con, ngươi cực cực khổ khổ làm việc như vậy, đến cuối cùng, chỉ sợ là tiện nghi cho người ngoài.”
Lục Lâm nhìn Thang, nói: “Người ngoài? Bá mẫu nói đùa rồi.”
Lục Lâm thầm trợn trắng mắt, chuyện Trần Tiểu Mễ mang thai, Lục Lâm không rêu rao ra ngoài, nhưng cũng không dấu diếm, nhưng có thể là người nông thôn không linh thông tin tức ở trấn trên, hoặc là do Thang thị cảm thấy Trần Tiểu Mễ không thể sinh con, cho nên căn bản không để ý.
Thang thị nhìn Lục Lâm, nói: “Ngươi đứa nhỏ này, làm người quá thật thành, có lẽ hiện tại Tiểu Thái là một người tốt, nhưng chờ đến khi nó cưới thê tử rồi sinh nhi tử, đương nhiên sẽ nghĩ khác, đến lúc đó, ngươi đã hoàn toàn may áo cưới cho người khác, suy cho cùng a ngươi vẫn nên suy nghĩ cho người trong nhà.”
Lục Lâm cười lạnh, không khỏi bị chấn kinh bởi sự mặt dày vô sỉ của Thăng thị, trước kia hắn bị nâng ra ngoài bằng một tấm ván cửa, Thang thị cư nhiên còn có mặt mũi nói với hắn cái gì mà suy nghĩ cho người trong nhà.
Thang thị nhìn sắc mặt Lục Lâm, ngượng ngùng cười cười, nói: “A Lâm a, trước kia định hôn sự chờ ngươi và Trần Tiểu Mễ, trong nhà cũng là không còn cách nào khác, Trần Tiểu Mễ này không phải người tốt lành gì, ngươi bị y đè đầu, chắc là cũng sống không tốt đi, chờ đại ca ngươi đậu tú tài, sẽ nghĩ cách giúp ngươi hoà li, tìm cho ngươi một người vợ tốt.”
Lục Lâm liếc mắt nhìn Thẳng thị một cái, nói: “Đây là chuyện của ta, không cần đại bá mẫu lo lắng.”
Thang thị kéo cánh tay Lục Lâm, nói: “A Lâm, ngươi đừng đi a, dù sao ngươi và Trình Ngọc cũng đều là người Lục gia, đánh gãy xương cốt còn dính gân, nếu đại ca ngươi đậu tú tài, ngươi cũng có thể thơm lây mà không phải sao.”
“Đại bá mẫu, rốt cuộc là ngươi muốn nói cái gì?”
Thang thị nhìn Lục Lâm, rốt cuộc cũng nói ra mục đích cuối cùng, “Không phải hiện tại ngươi kiếm được không ít sao, đại ca ngươi cần chút tiền để mở rộng quan hệ, còn thiếu mấy lượng bạc.”
Lục Lâm vô ngữ cười cười, Thang thị mơ hồ cảm thấy tươi cười của Lục Lâm có chút chói mắt, không ngừng cố gắng nói: “Nếu đại ca ngươi có thể làm quan, đến lúc đó, ngươi chính là thân thích của đại quan a.”
Lục Lâm bất đắc dĩ nói: “Bá mẫu, ta không có tiền, tiền đều do Tiểu Mễ quản a, nếu đại ca thiếu tiền, trong nhà có thể bán đất mà, dù sao nếu đại ca mở miệng, nãi nãi sẽ đồng ý ngay.”
Thang thị xanh mặt, nói: “Ngươi là một đại nam nhân, sao lại để Trần Tiểu Mễ quản tiền.”
"Không phải do ta ở rể sao?”
Thang thị thấy chiêu thân tình không xài được, cũng không dám quát Lục Lâm, “Lục Lâm, công việc này của ngươi, cũng không phải dễ làm a, ta nghe nói, người Trần gia có tới kiếm chuyện, tỷ phu của đại ca ngươi chính là chủ bộ, một câu tùy tùy tiện tiện, cũng có thể làm ngươi sống ổn định, đương nhiên, một câu tùy tiện, cũng có thể làm ngươi bị đuổi việc.”
Lục Lâm nhìn Thang thị, vân đạm phong khinh cười cười.
Trước đó, Thang thị nói lời hay ý đẹp với hắn, Lục Lâm còn có chút không quen, sau khi đối phương lộ ra bộ mặt thật, Lục Lâm liền ổn định lại.
“Chủ bộ đại nhân là tâm phúc của huyện lệnh đại nhân, đương nhiên là làm người ta kính ngưỡng, nhưng có một chuyện rất kỳ quái, không biết đại bá mẫu có thể giải đáp thắt mắt của ta hãy không.”
Thang thị nhìn Lục Lâm, có vài phần không thoải mái, “Giải thích cái gì chứ?”
“Ta nghe nói, thê tử của chủ bộ đại nhân là một đại mỹ nhân, nhưng chuyện kỳ quái là vị phu nhân này họ Kỷ, đây đúng là kỳ quái a, thê tử đại ca mới cưới về không phải là họ Lý sao? Sao phu nhân của chủ bộ đại nhân lại là họ Kỷ đâu, chẳng lẽ đại tiểu thư Lý gia lấy họ mẹ sao?”
Thang thị trừng mắt nhìn Lục Lâm, hư trương thanh thế nói: "Đương nhiên là ngươi lầm rồi.”
Lục Lâm cười cười, nói: "Chắc là vậy đi, lời đồn đãi thật thật giả giả, ai cũng không thể biết rõ được.”
Thang thị có chút hung tợn nhìn Lục Lâm, mắng hai câu rồi rời đi.
Lục Lâm nhìn bóng dáng Thang thị chật vật rời đi, lắc lắc đầu.
Trên đời này luôn có vài người có thể không biết xấu hổ đến mức này, chiếm tiện nghi còn cảm thấy không đủ.
Trần Tiểu Mễ thấy Lục Lâm trở về, ngẩng đầu lên, “Ngươi đi đâu thế? Sao bây giờ mới về?”
“Trên đường gặp được Thang thị, chậm trễ một chút thời gian.” Lục Lâm tùy ý nói.
“Nàng tìm ngươi làm cái gì?” Trần Tiểu Mễ hỏi.
Lục Lâm nhún vai, nói: "Chắc là nghe nói ta kiếm được chút tiền, cho nên nhẫn nại không được, nói ra một đống lời vô nghĩa.” May mắn Thang thị chỉ cho rằng hắn lãnh hai lượng bạc một tháng, nếu để bà ta biết hắn kiếm được mấy chục mấy trăm lượng chắc là điên luôn.
Trần Tiểu Mễ trợn trắng mắt, bất đắc dĩ nói: “Không biết xấu hổ.”
Lục Lâm thầm nghĩ: Đúng là cực kỳ không biết xấu hổ.


Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.