Ảo cảnh tán loạn như thủy tinh, linh lực hóa thành quang điểm bay lả tả rơi rụng ở trong không khí, nhưng mà Trần Lăng không có tâm tư nhìn này đó.
Hắn vĩnh viễn cũng không thể quên được Trần Lạc trọng thương bên trong bí cảnh Tiểu tiên giới , chuyện như vậy quyết không thể phát sinh lần thứ hai.
Cái thanh niên đứng ở huyết khôi bên trong kia tựa hồ đối nguy hiểm sau lưng không hề có cảm giác, nhưng khi Trần Lăng đến trước mặt của cậu, lại tựa hồ là đã sớm biết hắn đã đến, đôi mắt lạnh như băng công bằng nhìn hắn.
“Ta… Ta lo lắng.” Trần Lăng liếm liếm môi.
Trần Lạc cười, tựa hồ rất là khinh thường đáp án này, nhưng bên tai lại truyền đến thanh âm huyết khôi làm người ta da đầu run lên kia, cậu nhíu mày, đáp: “Trước giải quyết mấy thứ này, những thứ khác lại nói sau.”
Trần Lăng lập tức gật đầu đáp ứng.
Không có ảo trận, Trần Lăng lại tới trợ trận, lúc này đây đánh huyết khôi thực nhanh, chờ đến đầy đất đều là huyết khôi thoát phá,(bị hư) Trần Lạc nhíu mày đầu: “Có người đến .”
Trần Lăng vẫn luôn chú ý cậu, ngược lại không có quan tâm tình huống chung quanh , nghe cậu vừa nói lập tức vãnh tai nghe bên cạnh.
Tiếng xé gió rất nhẹ , là đến từ phương hướng đại bản doanh tu tiên giới, nghe thanh âm lập tức liền tới .
“Đi!” Trần Lạc quyết định thật nhanh, dẫn đầu rời đi nơi đây.
Trần Lăng mang theo Hồ Hồ bật người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mang-theo-nhan-vat-chinh-tron-kich-tinh/3195611/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.