Tốc độ ngự kiếm phi hành đích thật là nhanh nhất , mà Trần Lạc căn bản không tính toán chờ Trần Lăng, nếu Trần Lăng không muốn bị cậu bỏ lại, liền không thể tiếp tục ngụy trang tu vi chính mình, hết sức đuổi kịp .
Tiểu kỹ xảo ngược lại làm Trần Lăng có chút dở khóc dở cười, không nghĩ tới sau khi lớn lên đệ đệ nhà mình cũng vẫn thú vị như vậy.
Con đường xa xôi, đi với tốc độ cao như vậy của hai người cũng cần mười sáu mười bảy ngày, Trần Lạc rốt cục hiển lộ ra một tia thần sắc mỏi mệt, cậu nhìn nhìn xuống phía dưới, gặp được một thành thị, nhân tiện nói: “Hôm nay chúng ta tạm thời nghỉ ngơi một chút.”
Trần Lăng gật đầu đáp ứng , hai người lập tức phi kiếm xuống.
Hai huynh đệ tuy mệt nhọc rất nhiều cũng không thiếu cảnh giác, khi bọn hắn giảm xuống đến độ cao nhất định, đột nhiên cảnh giác lên.
Trong thành thị này giống như lan tràn không khí khẩn trương, ở trên không nhìn không thấy có người đi đường lui tới, yên tĩnh làm trong lòng người ta phát lạnh.
Trần Lạc nhíu mày,: “Chúng ta đi mau!”
Trần Lăng gật đầu, nhưng bọn hắn còn không có thay đổi phương hướng phi kiếm, chỉ thấy trong thành trì không biết tên phía trước kia bay ra vài đạo bóng trắng, nháy mắt vây quanh bọn họ.
Trần Lạc dừng động tác, La Linh kiếm nhanh chóng vọt ra, hơi hơi rung động bên người, giống như là cảnh cáo.
“Hai người sư đồ ta chỉ là muốn tìm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mang-theo-nhan-vat-chinh-tron-kich-tinh/3195608/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.