Chương trước
Chương sau
Chuyện ma tu cuối cùng vẫn là nhẹ nhàng bâng quơ bị Thanh Miểu tông áp chế xuống, tại dưới ảo thuật che dấu từ từ hoàn mỹ của Hồ Hồ, ở trước mặt mọi người Trần Lăng được xác nhận là đã huỷ bỏ công pháp ma tu, mà thời điểm Tán Tu Minh không cam lòng tìm tới Lăng Thiên Kiếm phái, lại bị cự tuyệt rõ ràng . 

Chờ đến ngày thứ ba, bí cảnh Tiểu tiên giới lập tức mở ra, Tán Tu Minh lại bởi vì phân tâm, chỉ có vài cái tu sĩ Kim Đan hậu kỳ chiếm được thẻ bài.

Trần Lạc Trần Lăng đi theo phía sau Huyền Vân lão tổ, chờ ở trước cửa vào bí cảnh Tiểu tiên giới , không có gì bất ngờ chiếm được ánh mắt khó hiểu đến từ bốn phía. Chính là trong lòng những người này nghĩ gì đối bọn họ mà nói không có bất luận cái ý nghĩa gì, lực chú ý vẫn đặt ở phía trên mặt cỏ bình thường trước mắt.

Bỗng, Cảnh Trường Đông ngẩng đầu nhìn sắc trời, nói: “Đã đến giờ .”

Mọi người ở đây còn không có kịp phản ứng, chỉ thấy bầu trời nguyên bản trong xanh đột nhiên mây đen tề tựu , tầng mây đen tối giống như hút đi quang minh của núi Lưu Vân. Nhưng ở chính giữa mây đen này, chậm rãi lộ ra một bó quang mang, thẳng tắp dừng ở phía trên mặt cỏ. Giống như được triệu hồi, chỉ thấy mặt cỏ bắt đầu nâng lên, bộ phận bị ánh sáng chiếu xạ từ từ lộ ra đồ vật ẩn giấu ở bên dưới

Trần Lạc không khỏi hít vào một hơi, chỉ thấy dưới mặt đất san bằng kia lại ẩn tàng một tòa cự thạch, nó không ngừng mà bay lên, mà khi địa phương này bình tĩnh trở lại, trước mặt mọi người đã có cả một tòa sơn giống như tảng đá lớn, mà bó quang mang nho nhỏ cũng theo tảng đá lớn lộ ra mà biến thành cột sáng.

Đây là cửa vào bí cảnh Tiểu tiên giới? Trần Lạc không khỏi xoi mói nhìn cự thạch, tựa hồ không có gì bất đồng. Ngay tại giây tiếp theo, thẻ bài trong trữ vật giới bắt đầu nóng lên, tự động nhảy ra, dừng ở mu bàn tay của cậu, hóa thành hoa văn rồi biến mất.

Cảm thụ hấp lực thật lớn truyền đến từ cự thạch, ý thức được chính mình lập tức phải đi vào bí cảnh Tiểu tiên giới, Trần Lạc vội nắm chặt tay Trần Lăng, giây tiếp theo, hai người hóa thành một đạo quang, đầu nhập vào đỉnh cự thạch.

Huyền Vân lão tổ an tĩnh nhìn tiểu đồ đệ nhà mình tiến vào bên trong bí cảnh, phía sau lại có vô số đạo quang mang tựa như thiêu thân lao đầu vào lửa nhảy vào huyền nhai, theo quang mang càng ngày càng ít, cột sáng bao phủ cự thạch cũng càng thêm sáng ngời, giống như đến một giới hạn nhất định, quái vật lớn này từ từ hóa thành thạch phấn, dần dần biến mất tại bên trong quang mang.

“Kết thúc, Huyền Vân, ngươi tạm thời trở về đi.” Quá trình mở ra cuối cùng không xuất hiện đường rẽ gì , cho dù không biết đến tột cùng có bao nhiêu ma tu lăn lộn đi vào, đó cũng là chuyện tình sau đó . Cảnh Trường Đông nhìn Huyền Vân mặt lạnh, nói.

Huyền Vân quay đầu nhìn hắn, trên mặt băng sơn lần đầu xuất hiện biểu tình, mày nhăn cùng một chỗ, có vẻ phá lệ ngưng trọng: “Làm một chút chuẩn bị cho Trần Lăng bại lộ thân phận ma tu đi.”

“Cái gì?” Cảnh Trường Đông kinh ngạc mở to hai mắt nhìn, “Hắn không phải đã phế đi công pháp ma tu sao.”

Huyền Vân ngửa đầu, nhìn ánh mắt của hắn giống như là nhìn đứa ngốc: “Thanh Miểu tông làm sao bao che cho ma tu tiến vào bí cảnh.” (ý là tông ko bao che được nên phải giả bộ phế công pháp để vào)

Cảnh Trường Đông nghiêm túc lên, lúc này hắn mới cho thấy khí phách chưởng môn một tông: “Huyền Vân, ta cứ tưởng rằng ngươi sẽ để cho ta yên tâm .”

Sắc mặt Huyền Vân không thay đổi, đồng tử màu bạc chiếu rọi gương mặt Cảnh Trường Đông, mà giọng điệu của hắn vẫn là bình tĩnh : “Ta chưa từng nói sẽ không làm việc thiện, tiên nhân cũng là có tư dục .” Nói xong, hắn xoay người bước đi, biến mất tại chỗ.

Cảnh Trường Đông nhíu mày, cười, lẩm bẩm: “Một cái hai cái đều không bớt lo.” Nói rồi, lại biến trở về cái chưởng môn ôn hòa kia, quay đầu nhìn về phía cửa vào bí cảnh đang biến mất , thở ra khẩu khí

Quang mang chói mắt làm Trần Lạc thoáng chốc mất đi thị lực, nhưng cậu vẫn như cũ có thể cảm nhận được chính mình bị khóa ở trong lồng ngực rộng lớn của Trần Lăng, chờ đến khó chịu dần dần rút đi, ánh mắt có thể nhìn được, mới phát hiện nơi này là một cái rừng cây nhỏ.

Tựa hồ mình cùng rừng cây nhỏ phá lệ hữu duyên, Trần Lạc nghĩ.

“Tiểu Lạc, nằm thoải mái sao?”

Thanh âm hàm chứa ý cười của Trần Lăng từ dưới thân vang lên, Trần Lạc cúi đầu, liền thấy khuôn mặt tuấn tú được phóng đại vô số lần kia .

Trách không được cảm thấy dưới thân mềm mềm , nguyên lai không phải bởi vì mặt cỏ a.

Trần Lạc ngơ ngác nghĩ, bàn tay đặt ở trên ngực Trần Lăng, không tự giác nhéo một phen…

Xúc cảm còn rất tốt…

Không đúng!

Ý thức được chính mình một phen đùa giỡn a lăng Trần Lạc nhất thời mặt đỏ tai hồng muốn đứng lên, trong lúc tay chân luống cuống lần thứ hai đẩy ngã Trần Lăng, chờ đến khi thực kiên định đứng vững trên mặt đất, mặt đều nóng đến có thể chiên trứng ốp lếp .

“Chúng ta đi bên nào?” Trần Lạc vỗ vỗ mặt mình, cảm thấy hành vi của mình thật mất thể diện, lập tức tìm đề tài.

Trần Lăng tự nhiên là xem thấu tiểu tâm tư của cậu, cười kéo cậu lại đây, trước tiên một hơi hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng, lúc này mới đáp: “Trước tiên nhìn xem ở kề bên này đi.”

Bí cảnh Tiểu tiên giới không hổ là đệ nhất phúc địa, độ tinh khiết của linh khí ở nơi này ngoại giới tuyệt không có thể so sánh , mới dạo qua một vòng phụ cận, thân thể tự động tu luyện, liền có thể so với một hai tháng bế quan tu luyện.

Trần Lạc hút không khí thật sâu, bỗng cảm thấy tâm tình thư sướng, nói: “Đi lâu như vậy đều không thấy một người, xem ra lần này khu vực bí cảnh mở ra đủ lớn.”

“Đồ vật cũng coi như là không tồi.” Trần Lăng đem linh thảo phát hiện được thu vào hộp ngọc bảo tồn lại, đứng lên nói, “Chính là đi lâu như vậy rồi còn không có rời đi phiến rừng cây này, ta cuối cùng cảm thấy có điều lạ.”

Trần Lạc đáp: “Hồ Hồ không phải cũng theo tới , ngươi gọi tới hỏi xem, linh thú so nhân loại sắc bén thì sắc bén hơn.”

Trần Lăng gật gật đầu, chốc lát sau chỉ thấy trong bụi cỏ tất tất tác tác một chút, cục  bông trắng nho nhỏ vọt ra, nhào vào trong ngực Trần Lạc.

“Rõ ràng ta mới là chủ nhân.” Trần Lăng thở dài, đi qua sờ sờ đầu tiểu hồ ly mắt hồng bộ dáng ghét bỏ, nghiêng tai lắng nghe.

Đây là đang tiến hành giao lưu thông qua khế ước chủ tớ, Trần Lạc đã không quản bọn họ, ôm Hồ Hồ xong  cảm nhận được chỗ kỳ quái.

Trừ bỏ gặp gỡ mấy cái yêu thú, cũng chỉ có linh thảo cao cấp đầy đất tương đối chọc người chú mục. Muốn nói là quỷ dị, cậu cũng thật cảm nhận như vậy .

Một người một hồ giao lưu đã chấm dứt, Trần Lăng tiếp đón Trần Lạc: “Hồ Hồ nói phía trước có dạng đồ vật đang triệu hồi nó, chúng ta đi qua nhìn xem.”

Đồ vật có thể bị Hồ Hồ cảm ứng được, nhất định cùng nó có liên hệ chặt chẽ, Trần Lạc gật gật đầu, buông xuống suy tư, đáp: “Đi thôi.”

Hồ Hồ vui vẻ nha nha gọi một tiếng, từ trong ngực Trần Lạc nhảy ra ngoài, chạy đến phía trước hưng phấn dẫn đường.

Trần Lạc Trần Lăng thấy thế lập tức đi theo, chỉ thấy chân nhỏ của Hồ Hồ chuyển chuyển như động cơ ca-nô, tốc độ nhanh làm hai người không thể không ngự kiếm mới đuổi kịp. Cho dù như vậy, bọn họ vẫn là tốn một đoạn thời gian.

Cách xa như vậy  mà có thể khiến cho Hồ Hồ kích động như thế, xem ra là đồ vật rất trọng yếu đối với cái chủng tộc mị hồ  này, yêu cầu của tiểu sủng vật nhà mình, thân là chủ nhân tự nhiên cũng muốn làm tròn một ít nghĩa vụ .

Nghĩ như vậy , đã thấy Hồ Hồ ngừng lại phía trước, tại trong một khoảng đất không ngừng luẩn quẩn vòng quanh, trong miệng phát ra tiếng kêu nôn nóng, tựa hồ cố kỵ cái gì đó ở tiền phương nên phải dừng lại.

Bí cảnh Tiểu tiên giới hạn chế tu sĩ ở trên Kim Đan kỳ tiến vào, nhưng cũng không hạn chế tu vi yêu thú bên trong, trừ bỏ ở ngoài thì không khai linh trí , ở trong này thực có khả năng gặp được một cái đại yêu thú Phân Thần kỳ.

Nói những cái đó đều có chút xa, Phân Thần kỳ yêu thú cũng không phải dễ dàng nhìn thấy , huống chi là không có khai linh trí đâu. Có thể thấy được Hồ Hồ trù trừ như vậy, nói vậy cái yêu thú bọn họ sắp đối mặt kia cũng không đơn giản.

“Tiếp tục đi thôi.” Trần Lăng ngự kiếm đi trên không tiểu hồ ly, hai tay vây quanh nói, “Thân là chủ nhân tốt xấu gì cũng phải thỏa mãn yêu cầu của tiểu sủng vật.”

Hồ Hồ hướng về phía hắn gọi hai tiếng, tựa hồ là cảm tạ, lập tức kiên định, nhanh chóng lướt qua đạo tuyến mới vừa rồi kia, đi đến phía trước.

Cơ hồ cùng lúc đó, tiền phương cách đó không xa vang lên một tiếng rống to, lực uy hiếp trong đó làm Trần Lạc không khỏi tóc gáy đứng thẳng.

Mặc dù không phải Phân Thần kỳ, yêu thú này cũng không thể kém hơn đầu Thanh Hữu Đầm Nước thú Nguyên Anh kỳ bọn họ gặp được kia, bất quá làm người ta may mắn chính là, độ tinh khiết linh khí trong bí cảnh cao, yêu thú cấp ngang nhau càng mạnh hơn ngoại giới , cái yêu thú bọn họ gặp gỡ này thực có khả năng chỉ là Tâm Động kỳ, cũng không có đến Nguyên Anh kỳ.

Yêu thú tiền phương kia rống lên một tiếng, nhưng phát giác ba cái sinh vật xâm nhập cấm địa chẳng những không ly khai, còn bay thẳng đến chỗ linh thảo chính mình bảo hộ, không khỏi một trận tức giận. Khi hai người Trần Lạc xuyên qua rừng cây, đi vào một chỗ bên cạnh hồ nước lớn, còn không kịp hô hấp, đã bị một đạo thủy tiễn thình lình bắn ra từ hồ nước dọa chạy bốn phía.

Bản thân mị hồ tại trong yêu thú có cấp bậc không thấp, mà linh thảo hữu dụng đối với mị hồ nhất định là thập phần trân quý , chung quanh linh thảo sẽ có linh thú bảo hộ cũng không kỳ lạ, hai người cũng đều có chuẩn bị, thủy tiễn kia còn chưa rơi xuống đất, chỉ thấy nước trong hồ nhất thời phóng lên cao, ập lên bờ, lộ ra này linh thú che dấu bên dưới, mà Trần Lăng  quyết định thật nhanh thả ra một đạo hỏa long, trực tiếp nhảy vào khe hở lộ ra trong hồ nước.

Nhưng tu vi chênh lệch thật lớn khiến cho lần phối hợp này có khuyết điểm nhỏ, linh thú trong hồ nước lần thứ hai phát ra rống giận quái dị, một cái Nhân Ngư thân đuôi xấu xí lao ra khỏi mặt hồ, cái miệng to chiếm cứ hơn phân nửa khuôn mặt , răng nanh sắc bén còn lưu lại một chút vết máu.

Nhưng Trần Lạc vẫn nhẹ nhàng thở ra, Nhân ngư này chính là yêu thú Tâm Động kỳ, vẫn chưa thăng cấp Nguyên Anh kỳ, cái này cho bọn hắn rất nhiều cơ hội.

Một người cùng nhân ngư tranh đoạt quyền khống chế nước, một người công kích nhân ngư  bằng ngọn lửa nó sợ hãi nhất, hai người phối hợp ăn ý, đem Nhân Ngư này mài đến chết. Mà ở trước khi ngã xuống trước, Nhân Ngư này lần thứ hai nổi giận gầm lên một tiếng, huyết nhục cả người bạo liệt.

“Mau tránh!” Đồng tử Trần Lăng co rút lại, bắt lấy Trần Lạc liền chạy về phía sau phương, nhưng mà dư quang liền thấy một cái nắm bông trắng đi hướng huyết vũ kịch độc kia.

“Hồ hồ! Ngươi làm gì vậy! Mau trở lại!” Trần Lạc vươn tay, muốn kéo nó trở về, nhưng Trần Lăng sao có thể cho phép Trần Lạc đụng vào loại huyết nhục không biết có nguy hiểm hay không này, cường ngạnh đem đối phương kéo đến chỗ an toàn.

Huyết vũ Nhân Ngư nổ mạnh còn chưa bình ổn, Trần Lăng cũng đã tìm không thấy bóng dáng Hồ Hồ , hắn hung hăng cau mày, chỉ tới kịp nói với Trần Lạc một câu, đừng động. Lại hướng vọt tới trước, ý đồ đem Hồ Hồ cứu ra.

Hắn xé mở một trương phù chú bảo hộ, nhưng  phù chú cao giai này bị huyết vũ đánh sâu vào lại có vẻ tràn ngập nguy cơ, đúng là hết sức nắm chặt thời gian, Trần Lăng tại chỗ Nhân Ngư kia tự bạo phát hiện một đoàn màu đỏ, mà da lông tuyết trắng của Hồ Hồ dĩ nhiên dính đầy máu tươi, cùng cặp mắt huyết sắc kia hòa thành một thể, trở thành một nắm màu đỏ..



Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.