Chương trước
Chương sau
Sự tình thật nhanh liền được giải quyết, dù sao chuyện cấm dược này chính là do Việt Thừa Sơn vu hãm, nhưng lại làm Trần Lạc có chút ngoài ý muốn, người ăn cấm dược lại chính là Việt Thừa Sơn.

Cảnh giới hiện giờ của Việt Thừa Sơn là Trúc Cơ lúc đầu, sau khi dùng dược nháy mắt có được thực lực Trúc Cơ viên mãn, tăng lên cảnh giới ở Trúc Cơ kì, yêu cầu về linh thức của hắn (VTS)cũng giảm bớt không ít, những nói cách khác, đoạn thời gian trên lôi đài kia hắn thực sự có thể so sánh với bất kì một tu sĩ Trúc Cơ viên mãn nào.

Chẳng trách đối phương vừa xông lên đã đem cái tội danh sử dụng cấm dược này đặt trên đầu Trần Lăng, có thể đánh thắng cường giả Trúc Cơ viên mãn lại còn cầm thượng đẳng linh khí, nhìn thế nào cũng không có khả năng là một tu sĩ Trúc Cơ lúc đầu, trừ phi hắn (TL)cũng dùng thủ đoạn không ai nhận ra như Việt Thừa Sơn.

Tên Liễu Vu Xuyên chấp pháp đệ tử ở đây đều nghe qua, sau khi bọn họ xác định kết quả, liền trao giải bị chậm trễ liền lập tức được cử hành. Thưởng theo thông lệ được đặt trong tay Trần Lăng, mà nội môn đại bỉ sau đó cần chuẩn bị nhiều việc, hai người cũng không có gặp lại.

Thua trận đấu, tức là đánh cuộc thua, mà Việt Thừa Sơn còn một sự kiện quan trọng khác chưa làm.

Lúc này ai cũng không cứu được Việt Thừa Sơn, trừ phi hậu trường của hắn nguyện ý cường ngạnh mang hắn đi, nhưng bất quá chỉ là một đệ tử ngoại môn xem như có năng lực không tồi, sao đáng giá để vị đại nhân thân phận tôn quý này tự mình mạo hiểm.

Xương Nguyên Chí cũng không phải người như thế.

Vì thế dưới chứng kiến của mọi người tại đỉnh Vũ Lăng, Trần Lăng tự tay phế đi tu vi cùng linh căn của Việt Thừa Sơn, ngược lại không triệt để đuổi tận giết tuyệt, thỉnh ngoại môn nghi trượng(không biết chức gì chắc là người quản lý),an bài cho hắn một nhiệm vụ trông coi linh cốc điền.

Công việc làm nhiều nhất, lợi ích ít nhất, địa phương xa rời cơ hội tu luyện nhất.

Ngoại môn đại bỉ kết thúc, Trần Lăng dưới sự chứng kiến của đông đảo đệ tử ngoại môn, chính thức nhận được ngọc bội thân phận đệ tử ngoại môn do tông môn phát xuống.

Cho dù sư phụ hiện tại của hắn là lão yêu quái Đạo Cổ, nhưng trận chung kết tu vi Trần Lăng bộc lộ ra không thể nghi ngờ làm đông đảo trưởng lão kinh diễm, bọn họ ôm suy nghĩ Trần Lăng là đệ tử Thanh Miểu tông mà Đạo Cổ lại là người chắc chắn sẽ biến mất, cho rằng mình còn một đường sinh cơ, sôi nổi phát ra lời mời với Trần Lăng. Trần Lăng thủy chung không có phản ứng, chờ đến một ngày trước khi bắt đầu nội môn đại bỉ, lại bắt đầu truyền ra tin tức, bản thể Đạo Cổ đến Thanh Miểu tông, chẳng những thu hồi thân phận, mà còn trở thành cố vấn trưởng lão Thanh Miểu tông

Mỗi cái trưởng lão hướng đến Trần Lăng đều thất vọng, ai cũng không nghĩ tới Đạo Cổ làm tán tu cả đời lại vì một người đệ tử mà bái nhập môn phái, cho dù không phải chính thức gia nhập, điều này cũng ít nhiều thuyết minh thái độ của hắn.

Hạc Đam phong gần Khóa Sương phong nghênh đón chủ nhân mới, Trần Lăng cùng Đạo Cổ ly khai ngọn phong hẻo lánh, đi tới ngọn núi dư thừa linh khí nhất.

Nội môn đại bỉ đương nhiên bất đông cùng ngoại môn đại bỉ, các phong đều có danh ngạch dự thi, phong chủ cùng các vị trưởng lãi sẽ trực tiếp phân phối cho đệ tử cuả mình, điều này quyết định nhân số dự thi cũng không nhiều lắm. Trần Lăng là quán quân ngoại môn đại bỉ, tự nhiên cũng có một danh ngạch, quá trình lần này lại rất đơn giản, trong mười trận chiến, lại không có một đối thủ vượt qua Dung Hợp kì.

Lúc này mỗi người trên Thần Hiên đại lục đều biết tin tức bí cảnh Tiểu tiên giới sắp mở ra, mà trùng hợp thời gian này lại tiến hành tông môn đại bỉ, không cần nói cũng không cần biết ý nghĩa. Điều này đã sớm cắm rễ trong lòng đệ tử Thanh Miểu tông.

Bí cảnh Tiểu tiên giới là bí cảnh lớn nhất cũng như tài nguyên phong phú nhất Tu Chân giới, người tiến vào trong đó phải không vượt qua Kim Đan kỳ, cũng hạn chế tâm tư đi đoạt lấy của một ít lão quái vật. Trừ cái này ra, cái bí cảnh này cũng là cái duy nhất hạn chế nhân số tiến vào, nhiều nhất có thể vào hơn tám trăm người, mà môn phái Tu Chân giới nhìn sơ đã có gấp nhiều lần tám trăm người, danh ngạch này lúc đầu đã bị đan tu Xích Đan tông, pháp tu Thanh Miểu tông, kiếm tu Lăng Thiên kiếm phái, thể tu Lay Thiên môn, yêu tu Tứ Ngự cung các môn phái siêu cấp lớn chia cắt, lưu lại một ít danh ngạch phân tán cấp cho tông môn phía dưới, danh ngạch còn lại là dừng ở trong tay ma tu. Bởi vậy tuyển thủ có tu vi cao nhất trong tông môn đại bỉ cũng chỉ có Kim Đan kỳ. Nhưng hiện nay trừ cao tầng tông môn, các đệ tử dự thi đều không biết Thanh Miểu tông có bao nhiêu danh ngạch trong bí cảnh Tiểu tiên giới, đều tận lực hướng về thứ tự càng cao, gia tăng tỉ lệ chính mình được lựa chọn, đây chính là lúc trưởng lão các phong phân cao thấp.

Công bằng tuyệt đối được công bố trên nội môn đại bỉ trên thực tế đều là thiên vị, đệ tử nội môn mới vào tuy đã nắm danh ngạch nội môn đại bỉ trong tay, nhưng trong mắt mọi người, các đệ tử đó đều là dê béo để tăng kinh nghiệm, đối thủ của bọn họ đều là đệ tử có thực lực chênh lệch không nhiều, mặc dù như thế, đệ tử mới vào ngay vòng thứ nhất đã bị đánh bại cũng không ít.

Nhưng trong đó cũng có mọt trường hợp đặc biệt, chính là Trần Lăng. Danh sách nội môn đại bỉ sau khi ngoại môn đại bỉ chấm dứt đã được an bài tốt,  thời điểm kia ai cũng không nghĩ tới Trần Lăng thậm chí có thực lực như vậy. Một lần phán đoán sai lầm dẫn đến Trần Lăng ở trong nội môn đại bỉ hát vang tiến mạnh, không có chút trở ngại.

Đồng dạng có cảm giác như cá gặp nước chính là Trần Lạc, được sư tôn nhà cậu trợ giúp, đối thủ gặp được ước chừng đều là đệ tử tu vi thấp nhất, năng lực kém cỏi nhất, vả lại không cần quản thân phận bối cảnh đối phương, làm gì có chân nhân nào đánh thắng Huyền Vân lão tổ. Sư phụ các đệ tử đó vốn định tìm quả hồng mềm mà xoa bóp, đáng tiếc mới một đám đều biến thành dê béo, bị Trần Lăng chém xuống đài.

Bất quá trận đấu này chỉ là nhạc dạo, chân chính nổi danh chỉ có trăm người đứng đầu, đều là từ từng tiểu tổ lấy ra ba người đứng đầu, tiến vào trận đấu cuối cùng. Đây cùng trận đấu đánh nhau bình thường bất đồng. Sân đấu này đều là chưởng môn tự mình quyết định, mà cũng chỉ có chưởng môn biết ở nơi nào, mỗi lần đấu đều không giống nhau, đơn giản có, khó cũng có.

Trần Lăng cùng Trần Lạc hoặc nhiều hoặc ít nhờ vào vận khí cùng sự trợ giúp của sư tôn nhà mình, tiến nhập trận đấu cuối cùng. Trước khi đi, Huyền Vân lão tổ lo lắng xoay quanh, đem mình nhốt ở trong phòng tối chà chà chỉnh lý một cái đại nhẫn chứa đồ vật, phù chú, quyển trục, trận bàn, vũ khí… Quả nhiên là cái gì cần có đều có, chính là vô dụng.

Nhưng khi hắn từ gian phòng của mình đi ra, Trần Lạc đã sớm không còn ở Khóa Sương phong .

Tiểu đồ đệ chạy đi đâu!

Huyền Vân lão tổ cầm nhẫn, trưng ra gương mặt lạnh, không còn lời gì để nói.

Trần Lạc đương nhiên là chạy tới cùng Trần Lăng , chuyện này ngày hôm qua cậu đã xin phép Huyền Vân lão tổ, bất quá hiển nhiên, sư tôn đắm chìm trong chỉnh lý hành trang vì tiểu đồ đệ căn bản không nghe thấy, không được đáp lại Trần Lạc nghĩ nghĩ tính cách không nói nhiều lắm của sư tôn nhà mình, tự tiện đem hành vi này nhận định thành đồng ý, lấy đi hành trang liền tìm ca ca nương tựa.

Thật là một sự thật bi thương, khi Huyền Vân đuổi tới Hạc Đam phong, chỉ nhìn thấy lão không đứng đắn Đạo Cổ, tiểu đồ đệ… Đã sớm đi đỉnh Tử La .

“U, tìm đồ đệ nhà ngươi a.” Đạo Cổ nằm ở xích đu thảnh thơi nhìn Huyền Vân, “Đã chậm, lúc này chưởng môn phỏng chừng đã mang theo bọn họ đi sân đấu .”

Vì bảo đảm công bằng, trận chung kết là do chưởng môn cùng vài lão quái vật trong môn quyết định, thẳng đến một khắc cuối cùng cũng sẽ không để ngoại nhân biết, Huyền Vân lần này chính là muốn lập tức đuổi tới đỉnh Tử La, một khi chưởng môn đã mang theo các đệ tử đi, hắn cũng vô kế khả thi.

Nghe Đạo Cổ không lưu tình chút trào phúng, Huyền Vân lão tổ yên lặng mà dưới đáy lòng ——ORZ

Tông môn đại bỉ mười năm một lần, ngoại môn đệ tử có khả năng sẽ tham gia nhiều lần, bởi vì bọn họ nếu không đột phá Trúc Cơ kỳ, thọ mệnh cùng phàm nhân là như nhau . Mà ở nội môn đệ tử, tông môn đại bỉ lại không quan trọng như thế. Hai người Trần Lạc Trần Lăng tiến vào trong đại điện đỉnh Tử La, nguyên bản còn có chút lo lắng người chung quanh đều là thân kinh bách chiến, bất quá trên thực tế người cùng bọn họ giống nhau chỗ nào cũng có, cũng không cần lo lắng kinh nghiệm chính mình không đủ.

Trong đại điện ầm ầm , như là chợ của phàm nhân, mà khi trên tọa ỷ đẹp đẽ quý giá trong sân điện kia xuất hiện một người, nháy mắt đều lặng ngắt như tờ. Người có thể ngồi ở vị trí này không thể nghi ngờ chính là chưởng môn Thanh Miểu tông, Trần Lạc thăm dò nhìn, lại nói tiếp cậu còn chưa từng gặp qua chưởng môn đâu.

Chưởng môn Thanh Miểu tông Trường Đông chân nhân Cảnh Trường Đông, tính tình ôn hòa, một tay thổ hệ phép thuật dùng đến xuất thần nhập hóa. Tại trong mắt Trần Lạc lại chính là một người thường, không nói so sánh cùng Huyền Vân lão tổ, chính là so sánh cùng bất cứ người nào cậu gặp được, Cảnh Trường Đông trước mắt cũng càng như là một người thường.

“Chư vị đệ tử!” Hắn thanh thanh cổ họng, thanh âm quả nhiên ôn hòa như giống lời đồn, “Thỉnh an tĩnh lại, xếp thành hàng ngũ.”

Các đệ tử trong điện đều nghe hắn chỉ thị mà xếp thành hàng, lại được đệ tử chấp pháp dẫn đi đến trung ương đại điện, cuối cùng đi vào một trận hình kỳ diệu.

“Tốt , hiện tại chúng ta xuất phát đi.” Thanh âm ôn hòa của Cảnh Trường Đông quanh quẩn tại trong đại điện, bóng người trăm tên đệ tử cũng đã biến mất không thấy, những người khác tại trong điện lại không cảm thấy quái lạ, biết đây là bị truyền tống trận đưa đến sân đấu.

Dưới chân Trần Lạc không trọng lực nháy mắt kéo chặt tay Trần Lăng, bị một phen ôm vào trong ngực. Cảnh tượng trước mắt là một mảnh hỗn loạn, không biết là qua bao lâu, bọn họ mới từ cái loại cảm giác vô trọng lực nghiêm trọng này thoát ra.

Trần Lạc cẩn thận tìm hiểu cảnh tượng chung quanh, đây là một ngọn núi phổ thông, xa xa có kết giới lam sắc làm giới hạn, đây đại khái chính là phạm vi sân . Mà trong kết giới này, có núi có hồ, lại càng không thiếu yêu thú.

“Nơi này vẫn là quyền sở hửu của Thanh Miểu tông, các ngươi cứ yên tâm đi. Kể từ hôm nay liên tục ba ngày, yêu thú trong núi này các ngươi gặp thì cứ giết, dùng nội đan đến tính thành tích. Nhưng làm ơn rõ ràng một chút.” Không có một người sau khi rơi xuống đất nói chuyện lớn tiếng , tố chất này làm Cảnh Trường Đông gật gật đầu, lập tức bắt đầu giảng giải quy tắc trận đấu, “Các ngươi tự nhiên biết ý đồ trận đấu lần này, là tuyển ra danh ngạch tiến vào bí cảnh Tiểu tiên giới, bởi vậy đều là đệ tử dưới Kim Đan kỳ, nhưng yêu thú núi này cũng không phải chỉ như thế.”

Trong lòng Trần Lạc  ẩn ẩn có suy đoán, cậu không khỏi dùng ánh mắt càng cảnh giác đảo qua hết thảy chung quanh, mà người làm như vậy giống cậu cũng không ngừng tăng thêm.

“Khu vực này có một yêu thú nguyên anh, làm ơn cẩn thận, đương nhiên, nếu giết nó điểm các ngươi đạt được cũng sẽ càng nhiều.” Cảnh Trường Đông nói, “Sẽ có người đem sở tác sở vi của các ngươi trong toàn bộ hành trình ghi lại , thỉnh không nên giết người.”

“Như vậy, trận đấu bắt đầu.”

Cùng lúc, trận pháp cấm không mở ra, không ít đệ tử đang phi kiếm nháy mắt bị áp trở về.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.