Chương trước
Chương sau
“Con ta quả là thiên phú dị bẩm.“ Vẻ mặt Lục Viễn Thần từ ái nhìn hai tiểu hài tử, khẩu khí vui mừng. “Nhanh như vậy đã luyện khí tam phẩm, còn có Lăng nhi cũng đã thành công dẫn khí nhập thể.”

Trần Lạc đoán không ra ý tứ của hắn, chỉ cùng Trần Lăng đồng thời nói lời cảm tạ.

Tô Huân Hàm ở một bên cười nói:

“Hai hài tử này vẫn còn có chút thẹn thùng a.“ Nàng nói xong liền đứng lên, đi đến bên người Trần Lạc, thành khẩn nói. “Lần trước là khuyết điểm của ta, khiến cho Lạc nhi hiểu lầm như vậy. Vì bồi tội, ta còn đặc biệt chuẩn bị một phần đại lễ đưa cho hai người các ngươi.”

Trần Lạc bất động thanh sắc, nếu nói nữ nhân này hận cậu đến tận xương, luôn muốn trả thù thì còn có thể tin tưởng, còn nếu nói nàng có thể cho bọn họ thứ tốt, ai có thể tin nỗi, vì thế chỉ bình thản trả lời:

“Tô phu nhân chê cười, chỉ là va chạm nhỏ, nào cần bồi tội.”

“Nếu là đưa các ngươi đến Thân gia Phong thành thì sao? “Trên khóe miệng Tô Huân Hàm hiện lên tươi cười, tựa hồ nắm chắc đối phương sẽ không cự tuyệt phần đại lễ này. “Đi Thân gia học tập, đây là danh ngạch khó khăn lắm mới có được, Viễn Thần cầu rất lâu mới tranh thủ được hai danh ngạch, lần này liền toàn bộ cấp cho hai tiểu hài tử may mắn các ngươi.“ Nhìn hai tiểu hài tử, nàng như thấy được ánh rạng đông của thắng lợi, tên tuổi Thân gia lớn như vậy, có không biết bao nhiêu người tranh giành luồn cúi muốn chen vào, hôm nay chỗ tốt từ trên trời rơi xuống còn sợ hai tiểu hài tử không bị lừa?

Sắc mặt Trần Lạc rốt cuộc thay đổi, nhưng không phải như Tô Huân Hàm nghĩ, cậu là nghĩ tới nguyên tác.

Xuyên qua đến trong thế giới tiểu thuyết này đã muốn nửa năm, trừ bỏ ban đầu còn vạn phần để ý nội dung vở kịch, nhưng sau khi quyết định rời xa địa điểm nội dung vở kịch phát sinh, nhất là rời xa nhân vật chính, rời xa vận mệnh phát sinh trong nguyên tác, cậu liền không mấy quan tâm đến nguyên tác. Việc rời xa địa điểm nội dung vở kịch phát sinh chỉ cần bản thân cậu còn chưa vội vàng muốn đi chết liền có thể hoàn thành. Việc thứ hai là rời xa nhân vật chính, nhân vật chính bây giờ còn là một tiểu hài tử vứt đi không biết đang ở thành phố xa xôi tận cùng nào nhận hết tra tấn sinh hoạt chậm rãi hắc hóa nha. Về phần vận mệnh của nguyên thân, hay là bắt đầu từ lúc này?

Nguyên thân bởi vì thành công Trúc Cơ, lại là con trưởng Trần gia, có quyền lại được hưởng tài nguyên tốt nhất, trong mắt người ngoài là người nối nghiệp Trần gia danh xứng với thực, do đó càng làm vợ chồng Lục Viễn Thần kiêng kị, bị nhìn như hảo tâm đuổi đến Thân gia. Cũng không thể nói bị đuổi đến, Thân gia trong Tu chân giới cũng là gia tộc có danh tiếng, trong mắt mọi người nguyên thân có thể tiến vào Thân gia là vô cùng may mắn, chính là Lục Viễn Thần là một cái tư sinh tử thì có thể cho nguyên thân vị trí tốt gì. Trở thành chân chó cho Thân gia Đại thiếu, không biết ăn bao nhiêu đau khổ cho nên mới tử vong tại thời điểm mới vừa Trúc Cơ.

Nghĩ đến đây Trần Lạc càng thêm xác định không thể dính vào cái bẫy ngọt ngào này, Trần gia dù nhỏ cũng là đại bản doanh của cậu cùng a Lăng, ít nhất cho bọn họ một nơi an tĩnh tu luyện, một hoàn cảnh tự thân cường đại, mà Thân gia, thì không nhất định.

“Ta và a Lăng ở nhà rất tốt, vì sao phải đến nhà người khác?“ Trần Lạc chu môi, đầu nhỏ ngẩng lên, cau mày, tựa hồ là vạn phần nghi hoặc, “Ở nhà so ra vẫn tốt hơn bên ngoài.”

Tô Huân Hàm không lo cậu không bị lừa, dù sao nhìn ở mặt ngoài ‘bồi thường’ nàng cho đúng là một cơ hội phi thường trân quý.

“Trần gia làm sao so được với Thân gia, Lạc nhi nếu muốn tu luyện càng tốt, trợ giúp trong nhà có thể cho so ra kém đại gia tộc như vậy. Thân gia chính là gia tộc Tu chân số một số hai trên Thần Hiên đại lục.

Trong lòng Trần Lạc cười lạnh, trên mặt bày ra bộ dáng tiểu hài tử xấu:

“Nói không đi liền không đi! Thân gia, nói thật dễ nghe, một người ta cũng không quen biết, đi có ích gì!“ Sau đó quay đầu trưng cầu ý kiến a Lăng. “Đúng không a Lăng?”

Trần Lăng thật nể tình, khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh nhạt, ánh mắt lạnh lùng:

“Gia chủ vẫn là không cần hao tâm lao lực đuổi chúng ta đi, ta cảm thấy Trần gia thật đầy đủ, vẫn có thể nuôi sống hai hài tử.“ Nhìn sắc mặt hai người đối diện trở nên khó coi, lại thêm một câu. “Đương nhiên Thân gia cũng rất tốt, chỉ là chúng ta không muốn đi, nếu quan tâm chúng ta, gia chủ cũng không muốn cưỡng bách chúng ta phải không? Cơ hội khó gặp này vẫn là cho Tam đệ đi.”

Tô Huân Hàm làm sao bỏ được ném con mình vào hố lửa Thân gia, nhưng nàng lại không thể phản bác, trong chớp mắt da mặt vặn vẹo một cái, cuối cùng chỉ đành mở hai mắt trừng trừng nhìn hai cái đinh trong mắt nhàn nhã rời đi.

“Bọn chúng là muốn thượng vị ở nơi này?“ Hít sâu vài lần, Tô Huân Hàm vẫn không thể nhịn được lửa giận trong ngực, hung hăng nói với Lục Viễn Thần.

Lục Viễn Thần nâng nâng lông mày, đáp:

“Tu luyện cũng không phải tự mình sờ soạng liền thành công, luyện khí kì còn không ngại, không có ta chỉ đạo, ta muốn xem bọn chúng làm sao thăng cấp Trúc Cơ. Hàm nhi, không cần lo lắng, tuổi bọn chúng rốt cuộc còn nhỏ, đợi bọn chúng hiểu rõ lý lẽ, tự nhiên sẽ trở về cầu chúng ta.”

Đáng tiếc bàn tính của bọn họ nhất định thất bại, dù sao rời xa Thân gia là sự tình Trần Lạc luôn ước mơ.

Như vậy có phải đã chậm rãi vặn vẹo nội dung vở kịch hay không? Cậu đã không đi Thân gia, sẽ không trở thành chân chó của Đại công tử Thân gia, lại càng không gặp mặt nhân vật chính khiến mình thân tử đạo tiêu. Trần Lạc càng nghĩ càng vui trở về tiểu viện của chính mình, đóng kín đại môn, liền nhịn không được ôm lấy a Lăng, lớn tiếng cười rộ lên:

“A Lăng a Lăng, ngươi có nhìn thấy sắc mặt của bọn họ không hahaha! Bọn họ thực sự nghĩ là chúng ta sẽ đi cái gì Thân gia! Thôi đi! Nơi này có ăn, có uống, có người hầu hạ, còn có thể an tĩnh tu luyện, dựa vào cái gì muốn đi đại gia tộc hầu hạ người khác a!”

Trần Lăng ôm lấy thân hình mềm mềm của tiểu hài tử, trong tiếng kinh hô của đối phương khiêng cậu đến trước khoảng sân trống:

“Cái gì mà có người hầu hạ, còn không phải là ta hầu hạ đại thiếu gia ngươi. Ngươi hình như còn chưa bao giờ luyện qua kiếm, đến, ta dạy ngươi.”

Trong tay nắm Lăng Không kiếm khuôn mặt nhỏ nhắn của hài tử nhăn như  cái bánh bao:

“A,  luyện kiếm thật khó a…”

Kiếm trong tay Trần Lăng chém ngang một cái, ôn nhu mỉm cười:

“Ngoan, vậy thì càng phải luyện. “Nói rồi tiếp tục đâm tới một kiếm.

“Ai ai ai.“ Trần Lạc vội vàng tránh thoát. “Chẳng phải là nên diễn luyện kiếm pháp một lần rồi để ta chậm rãi học sao?”

“Trước mặt Lục Viễn Thần ngươi kiêu ngạo như vậy còn muốn chậm rãi học?“ Trần Lăng mỉm cười đánh xuống một kiếm. “Không cho dùng linh lực, ngoan ngoãn học cho ta!”

Trần Lạc: QAQ Tui gặp được một ca ca bệnh xà tinh (bệnh thần kinh)! Cứu mạng!

Cuối cùng bọn họ cũng không nghe được tin Lục Bác Hạo bị đưa đến Thân gia, cơ hội tiến vào Thân gia như một cảnh trong mơ, chưa từng bị đề cập lại, chậm rãi bị người quên đi. Trừ bỏ Trần Lạc, đây dù sao cũng là bước đầu tiên cậu phản kháng nội dung vở kịch, cũng có hiệu quả, vậy có phải thuyết minh cậu đã có thể tránh thoát kiếp sống bị nhân vật chính ăn sống hay không?

Nhân vật chính: Ha ha nghĩ thật đẹp.

Thời gian thấm thoát trôi,  theo hai vị tiểu thiếu gia dần lớn lên, sinh nhật mười sáu tuổi của Đại thiếu gia cũng sắp đến, sóng ngầm tại Trần gia càng thêm mãnh liệt.

Hôm nay Trần Lạc nói muốn đích thân chải đầu cho hắn, cầm phát quan gần đó lên, cuối cùng chỉ làm ra một kiểu tóc loạn thất bát tao, Trần Lăng liền cười ôn nhu đứng lên, hung hăng nhu nhu đầu tiểu thiếu niên:

“Tay nghề tiểu Lạc thật tốt!”

Ôm đầu, thần tình Trần Lạc lo lắng, a Lăng mắt ngươi không phải là bị mù chứ?…

“Đừng quấy rối, nhanh cởi bỏ mau, rất xấu!“ Trần Lạc né tránh quấy rối từ bàn tay to của đối phương, ghét bỏ nói.

“Làm gì có! “Trần Lăng liền xuất ra chiêu bài nụ cười ôn nhu thánh mẫu, đáp, “Thật xinh đẹp!“ Sợ đối phương thật sự mở tóc của hắn ra, không dấu vết đi ra ngoài, “Ta đi thu thập hành lý! Tiểu Lạc cũng ngoan ngoãn thu thập đồ đạc của mình đi!”

“Khốn nạn, a Lăng ngươi đừng chạy a!”

Trần Lạc bị tươi cười sáng lạn đó làm chao đảo một cái, vừa muốn tiếp tục đuổi theo đã không theo kịp cước bộ của đối phương, tức giận mắng:

“Để kiểu tóc như vậy xấu cũng là ngươi! Hừ!”

Mấy năm nay Trần Lăng có thể nói là nam mười tám đại biến, hài tử dáng người nhỏ bé, vàng vọt xanh xao khi mới đến, thoáng cái đã biến thành công tử ca ôn nhuận như ngọc, mê đảo toàn bộ sinh vật nữ trong Trần gia.

Trần Lạc ôm mặt, yên lặng nghĩ: ta thật là tinh mắt, tìm được ca ca suất như vậy!

Dừng một chút lại thêm một câu: soái như vậy là do công lao của kiểu tóc!

Thật không biết xấu hổ.

Chuyện bọn họ muốn làm là phải tra xét núi Trà Vực nơi trưởng lão Trần gia bế quan một phen, danh xưng là đại tế bái Trần gia, thực chất là vì tìm tòi xem trưởng lão còn có khả năng xuất quan hay không.

Nhắc tới thì năm năm trôi qua, Trần Lăng đã muốn mười sáu tuổi, Trần trưởng lão vẫn như trước không có động tĩnh gì. Bất quá nhờ vào tên tuổi của hắn làm Lục Viễn Thần không dám họ hạ tử thủ với bọn họ.

Đem quần áo bản thân, quan trọng nhất là đem lò đan và dược liệu chỉnh chỉnh tề tề đặt vào túi trữ vật tùy thân mang theo, Trần Lạc thấy đã chuẩn bị đầy đủ, liền khóa kĩ từng gian từng gian phòng, khóa luôn cả cửa sổ, Lăng Không kiếm dắt bên hông, một đường ra đại môn Trần gia.

Trần Lăng quả nhiên đã chuẩn bị tốt xe ngựa chờ ở bên ngoài.

Mấy năm nay, theo tu vi của cậu cùng a Lăng tăng trưởng, hai vợ chồng kia căn bản không thể tiếp tục làm gì bọn họ, chỉ có thể trong âm thầm sai người hầu coi bọn giọ như không khí, ăn, mặc, ở, đi lại, đều phải tự mình giải quyết. Bất quá cái này trừ làm cuộc sống bọn họ thêm phần lạc thú thì căn bản không có tác dụng đả kích gì.

Trần Lạc mười một tuổi đã cao lên không ít, sinh hoạt tại thế giới này đã lâu, bản tính bị áp chế cũng dần dần hiển lộ ra, cũng nhiều thêm chút tính trẻ con. Nhảy lên xe ngựa, hai tay chống nạnh, bộ dáng đại tướng quân sai sử xa phu Trần Lăng:

“Xuất phát!”

Trần Lăng sủng nịnh mỉm cười, mã tiên vung lên, bánh xe lộc cộc chuyển động, xe ngựa chậm rãi đi về phía trước.

Lại nói, lần đầu tiên cậu cùng Trần Lăng gặp mặt cũng là trên đường trở về từ núi Trà Vực, dọc theo đường đi họ đều cùng nhau trải qua, lại cũng muốn đi xem miếu đổ nát nơi bọn họ gặp mặt còn tồn tại hay không.

“A Lăng mau nhìn kìa!“ Ra khỏi Ly thành hơn một ngày, Trần Lạc mắt sắc liền nhìn thấy kiến trúc đổ nát bị che lấp dưới tàn cây. “Mau ngừng xe, kia có phải ngôi miếu đổ nát nơi chúng ta gặp hay không.”

Trần Lăng lôi kéo dây cương, nhìn qua, cười nói:

“Không nghĩ tới nó còn tồn tại.“ Sau đó lại hỏi. “Tiểu Lạc, hôm nay chúng ta dừng chân ở đây một đêm đi.”

“Quá tuyệt vời! -Trần Lạc quả thực muốn vỗ tay chúc mừng, vén rèm lên liền nhảy xuống xe. “Nhanh đến xem đi, a Lăng ngươi cũng lại đây đi a!“ Nói xong liền nhảy dựng lên chạy vào.

Ngôi miếu đổ nát này không khác mấy so với thời điểm cậu rời đi, trừ bỏ nhiều thêm chút ít dấu vết người qua đường lưu lại, Trần Lạc chạy vào trong phòng, đến sau tượng điêu khắc, cười nói với Trần Lăng:

“Nhìn, ta chính là nhặt được ngươi ở chỗ này!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.