Miêu: beta-ed “Vu thị Bà to gan tày trời Đây là quý nhân tới từ kinh thành, cũng là thân nhân của Tiểu Dư, trước mặt quý nhân cũng dám la ó Còn dám nhục mạ người vô tội, còn ra thể thống gì” Lâm Vĩnh Tân răn dạy Vu Hòe Hoa, nghĩ mụ đừng náo loạn thêm nữa, còn làm loạn lên sẽ không có trái ngọt ăn Đám người cụ Điền cũng sôi nổi chỉ trích Vu Hòe Hoa, trong lòng vốn không thích Vu Hòe Hoa, giờ lại càng không ưa, nghĩ vốn mụ đã xử tệ với Trương Tiểu Dư, hiện tại lại còn mắng chửi độc địa ngay trước mặt một nhà Quốc công, thật thật là bôi tro trát trấu vào mặt mặt thôn Thanh Sơn bọn họ mà Vu Hòe Hoa bị dọa ngốc, nghĩ đây là quý nhân tới từ kinh thành? Còn là thân nhân của Tiểu Dư? Sao lại thế được? Tiểu Dư không phải con của đứa em gái chồng mụ sao? Sao lại thành con trai quý nhân kinh thành? Nhất định là mụ nghe lầm chăng? Nhưng mụ ngược lại thấy vui vẻ, nghĩ chẳng lẽ là đứa em chồng vô liêm sỉ đi sinh con cho quý nhân, sau đó ôm sai, đem con mụ đi làm con quý nhân, giờ mới biết sai tìm tới? Nếu là như vậy, đứa em gái chồng chẳng phải đã phất to? Coi như mình xử tệ hơn với Tiểu Dư, cũng có thể viện cớ cơ mà Bởi vì con mụ bị ôm đi, mụ đau lòng nên mới đối xử tệ bạc với Tiểu Dư chứ sao <!-- 300x250 3 --> (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Vu Hòe Hoa cảm thấy đầu óc mình chưa bao giờ linh hoạt như giờ phút này, có lẽ là tiềm năng con người bộc phát trong khốn cảnh đi. “Tiểu Dư không phải con của em chồng tôi sao? Chẳng lẽ đứa em chồng tôi có quan hệ gì với quý nhân sao? Nó ở đâu rồi? Bảo nó ra gặp tôi” Vu Hòe Hoa quét mắt tìm kiếm trong đám người, chuyên hướng những phụ nhân ăn mặc đẹp mà soi xét, mắt như sói đói, khiến nha hoàn bà tử Trịnh Quốc công phủ theo tới đều nhíu mi. Trương Ngọc Nga đầu óc lanh lẹ, lập tức hiểu được Vu Hòe Hoa nghĩ như thế nào, thật muốn hung hăng cười nhạo Vu Hòe Hoa một trận, nhưng cũng biết không phải lúc, bà cũng không thể khiến một nhà Trịnh Quốc công bị Vu Hòe Hoa chọc tức, đây là thôn dân của bọn họ, biết đâu liên lụy tới cả thôn thì làm sao? Trương Ngọc Nga lập tức răn dạy Vu Hòe Hoa. <!-- 300x250 4 --> (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); “Vu Hòe Hoa Mụ nói bậy bạ gì đó? Tiểu Dư xuất thân cao quý, làm sao có thể là con của em chồng mụ? Đứa em chồng mụ là bà vú của Tiểu Dư, tâm địa xấu xa, đánh tráo Tiểu Dư cùng con mụ với nhau. Chuyện bây giờ bại lộ, em chồng mụ đã bị lưu đày. Người một nhà Quốc công đại nhân khoan dung, trả lại con về cho mụ. Còn không quỳ xuống cám ơn Quốc công gia thương tình” Trương Ngọc Nga mồm miệng lanh lợi chỉ dùng mấy câu nói đã rạch ròi câu chuyện. Vu Hòe Hoa bị đánh nát mộng đẹp, mụ nghĩ thôi đúng rồi, đứa em chồng mụ cũng đâu phải hoa dung nguyệt mạo gì cho cam, sao mà quyến rũ được ông chủ? Cũng chỉ xứng làm bà vú Cái thứ không biết xấu hổ, làm bà vú cũng rất tốt, không có việc gì đánh tráo con người ta làm chi Tráo thì tráo, cớ gì lại không nói lời nào với mình? Nhất định là không muốn cho người nhà bọn họ được cùng hưởng phúc, cái thứ tiện nhận chết tiệt, đáng đời bị lộ chuyện tống đi lưu đày Vu Hòe Hoa tràn ngập trong óc đều oán giận Trương thị, cảm thấy nếu như mình cũng biết chuyện này, nhất định sẽ không khiến ai phát hiện, vậy hiện tại bọn họ cũng sẽ được hưởng một cuộc sống phú quý, sẽ không cửa nát nhà tan giống như bây giờ. Mụ căn bản không nghĩ tới chuyện căm giận đứa trẻ kia, bở vì từ trong nội tâm, mụ chẳng hề quan tâm tới nó, chẳng qua là một song nhi, một song nhi mụ chẳng để vào mắt. Nhìn Vu Hòe Hoa ánh mắt đăm đăm miệng không ngừng lẩm nhẩm, tuy rằng nghe không rõ lắm, nhưng cũng biết mụ đang mắng chửi ai đó, mọi người sôi nổi lắc đầu, nghĩ con người này thật sự là bất trị. Trịnh Du lúc này bị dẫn tới đây, đúng ra là bị kéo tới, y căn bản không muốn xuống xe ngựa, bởi vì cậu ta biết, nếu xuống xe ngựa thì sẽ phải ở lại chốn này, đừng hòng rời đi. Không cần nhìn y cũng biết một cái thôn nhỏ là cái dạng gì, sống ở trong này sẽ gian nan cỡ nào, y không muốn sống như thế. Y vừa đôi co với bà tử, vừa không ngừng cầu xin, nhưng không thắng được lực kéo cực lớn của bà tử kia, vẫn bị kéo đến trước mặt Vu Hòe Hoa. Trịnh Du nhìn cũng không nhìn Vu Hòe Hoa, ánh mắt của y chỉ thấy có Trịnh Quốc công cùng Trịnh Trạch Trịnh Nguyên. “Phụ thân Đại ca, nhị ca Con sai rồi, mọi người tha cho con đi Mọi người mang con về nhà đi Không, mọi người chỉ cần thả con tới một thôn trang nào đó là được Không cần để con lại nơi này Con không muốn ở lại chỗ này đâu Van cầu mọi người mà Phụ thân, lúc nhỏ người ôm con, nói muốn thương con cả đời, người không thể vứt bỏ con được Đại ca, Nhị ca, em sai rồi, về sau em không bao giờ náo loạn với hai người nữa, xin mọi người đừng bỏ em lại chỗ này” Trịnh Du mấy ngày nay khóc sưng cả mắt, khàn cả giọng, hiện tại quỳ trên mặt đất vừa khóc vừa hô như vậy, thật sự là đáng thương thê thảm cực kỳ. Trịnh Quốc công nhìn Trịnh Du, trong lòng cũng có một chút khó chịu, nhưng nhìn đến Vu Hòe Hoa, nghĩ người nhà mình coi Trịnh Du như châu bảo mà nâng niu, còn Tiểu Dư lại bị bà già này đánh chửi. Mà Trịnh Du so với mẹ ruột mình còn ngoan độc hơn gấp bội, chút khó chịu trong lòng liền biến mất vô tung vô ảnh. Trịnh Nguyên cùng Trịnh Trạch chỉ đứng nhìn Trịnh Du, người trước mặt quỳ khóc cầu xin đã từng là đứa em trai bọn họ yêu thương, cho dù hết lần này tới lần khác nó khiến bọn họ thất vọng, bọn họ vẫn muốn cho nó một cuộc đời giàu có, không nghĩ tới kết quả lại như bây giờ, thật sự là sông có khúc người có lúc. “Cậu vốn là vô tội, nhưng từ lúc cậu muốn mạng Tiểu Dư, cậu đã không còn gì. Từ một khắc kia, cạu đã không xứng làm con cháu nhà ta nữa, mọi thân tình đều xóa hết Từ bây giờ trở đi, cậu hãy sống cùng mẹ ruột mình đi, sống cuộc sống vốn nên thuộc về cậu” Trịnh Quốc công nói với Trịnh Du xong, lại nói với Vu Hòe Hoa: “Đây chính là con bà, mấy năm nay chúng ta vẫn luôn coi nó như trân bảo mà yêu thương, khi các người ghét bỏ đánh đập con ta thì nó đang hưởng phúc Nhưng giỏ nhà ai quai nhà nấy, nó thông đồng với Trương thị muốn hại chết Tiểu Dư. Hiện tại, ta trả nó lại cho bà, cho cho nó một mạng đã là khoan dung quá lớn rồi” Trịnh Du nhìn Vu Hòe Hoa, không thể tin được bà lão dơ bẩn tiều tụy này lại là mẹ mình, lại nhìn đến căn nhà nông cũ nát đàng sau, có thể từ cửa gỗ rộng mở mà nhìn thấy tình cảnh bên trong, nghĩ mình phải sống nốt quãng đời còn lại ở nơi này, quả thực sắp điên rồi “Không Không Con không nên sống nơi này Mụ già điên này không thể nào là mẹ con được Con là con cháu phủ Quốc công Con nên sống cuộc sống kẻ hầu người hạ Không phải ở trong căn nhà nát này Cha, cha Người dẫn con đi đi Con không muốn ở lại chỗ này” Trịnh Du quỳ trên mặt đất khóc hô, muốn đi túm lấy Trịnh Quốc công, nhưng lại bị bà tử đè xuống. Vu Hòe Hoa cũng trừng Trịnh Du, nghĩ đây là đứa song nhi mình đẻ ra sao? Mụ vốn đã không có cảm tình gì với song nhi, khi nhìn đến ánh mắt tràn đầy ghét bỏ của Trịnh Du lại càng thêm không thích. Nghĩ chính mình lúc trước thật sự đã đẻ ra một đứa tai họa, nếu không đẻ nó ra, đã không có chuyện sau lại, nói không chừng người một nhà bọn họ bây giờ vẫn còn sống tốt Vu Hòe Hoa rất nhanh chóng đẩy hết mọi bất hạnh lên người Trịnh Du, mà một câu này của Trịnh Trạch cũng khiến mụ oán hận ngút trời. Trịnh Trạch nói: “Vu thị, nghe nói đứa con út của bà đi đến Thủy trang trộm cắp bị một đám đạo phỉ giết chết? Đám đạo phỉ kia chính là y thuê tới đó. Nếu không phải y làm như vậy, cho dù y có không phải con cháu Trịnh gia, chúng ta cũng sẽ nhớ kỹ nhiều năm tình cảm mà cho y một khoản tiền rồi đuổi về nhà. Đáng tiếc, lòng tham không đáy.” Quý Hòa nhìn Trịnh Trạch, trong lòng nghĩ Trịnh Trạch tuy rằng không giống vợ chồng Trịnh Quốc công cùng Trịnh Nguyên tỏ ra trận trọng Tiểu Dư thật rõ ràng, nhưng trong lòng hắn ta lại không hề kém cạnh, xem đi, không phải hắn ta vừa báo thù thay Tiểu Dư sao? Lời kia vừa thốt ra, tin tưởng Vu Hòe Hoa sẽ hận chết Trịnh Du. Vu Hòe Hoa quả nhiên là hận Trịnh Du cực kỳ, nghĩ cái thứ sao chổi, nếu không phải nó tìm đường chết, Võ Lang sao lại chết? Nó sẽ mang theo một số lớn vàng bạc tài bảo về nhà, như vậy nhà bọn họ sẽ được ăn sung mặc sướng Tất cả đều tại cái đứa song nhi vô dụng này tìm đường chết Đều là nó hại cái nhà này Trịnh Du kinh sợ mà nhìn Trịnh Trạch, nghĩ quả nhiên trong cái nhà này anh cả là tàn nhẫn nhất Mọi người thôn Thanh Sơn nghe được Trịnh Trạch nói, trong lòng không nghĩ giống dụng ý của Trịnh Trạch, mà nghĩ Vu Hòe Hoa sinh đứa song nhi này thật đủ ác độc, lại có thể thuê kẻ giết người Người như thế về sau nhất định phải cách xa Cuối cùng không quản Trịnh Du khóc cầu như thế nào, một nhà Trịnh Quốc công cũng vẫn đi, Trịnh Du biết nếu như mình rời khỏi thôn này, dám chạy trốn, sẽ bị coi thành đào phạm mà xử phạt, lập tức than khóc ngã trên mặt đất. Vu Hòe Hoa đi qua kéo Trịnh Du vào trong sân, sau đó cứ thẳng vào mặt mà đánh Trịnh Du, phát tiết hết mọi bất hạnh khi mụ mất đi người nhà lên trên người y. Trịnh Du cũng không phải dạng vừa, uất ức khi bị vứt bỏ cùng oán khi và sợ hãi với tương lại, bị Vu Hòe Hoa đánh liền đánh trả, nghĩ cũng trách bà già này, nếu không thể cho mình cuộc sống phú quý, sao lại đẻ mình ra làm gì? Sao không giết chết Trương Tiểu Dư luôn đi? Nếu mụ giết chết Trương Tiểu Dư, sao mình có thể rơi vào hoàn cảnh này? Hai người đều một bụng oán khí, đánh nhau dùng hết sức bình sinh, không đầy một lúc song phương đã thương tích chất chồng. Trịnh phu nhân không xuống xe ngựa, bà vẫn luôn cùng Trương Tiểu Dư ngồi trong xe, cũng nghe được tiếng Trịnh Du khóc cầu, nhưng trước đó đã nghe được Vu Hòe Hoa mắng Trương Tiểu Dư, cho nên cũng không mềm lòng, lại có bé Nho ở trong ngực bà cười tươi thật đáng yêu, bà cũng an lòng. Chỉ là lòng bà như bị ai cào cấu. Mãi cho đến khi xe ngựa chuyển động, rời khỏi thôn Thanh Sơn, lòng bà mới chậm rãi bình yên, nghĩ hết thảy đã qua, về sau Trịnh Du liền ở lại chỗ này, bà cũng nên quên nó đi. Giang Vạn Quán đã nhận được tin, biết người một nhà Trịnh Quốc công đến, vừa khiếp sợ vừa vui sướng, vội vàng dẫn theo Giang Bình cùng Quý Lam cùng tới Thủy trang. Tiệc Buổi tối rất là náo nhiệt, trải qua bữa cơm này, ngăn cách thân phận giống như nhạt đi không ít, cả khách lẫn chủ cùng vui. Sau đó lại mời một ít người trong thôn Thanh Sơn cùng trấn trên từng có trợ giúp với Quý Hòa, lại là một trận náo nhiệt. Sau đó các loại quan viên cũng nghe tin, sôi nổi chạy tới bái kiến. Khiến Thủy trang thiệt nhiều ngày không được an tĩnh, vốn nơi này bởi vì hoa cỏ của Quý Hòa mà đã có chút danh tiếng, hiện tại lại bởi vì đoàn người Trịnh Quốc công đã đến, nơi này đã định trước sẽ trở thành một danh trang được rất nhiều người cũng biết.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]