Miêu: beta-ed Hoàng Thượng lần này thưởng Quý Hòa hoàng kim trăm lượng, bạc trắng ngàn lượng, hai thanh ngọc như ý, hai đôi vòng tay vàng nạm hồng sắc bảo thạch long phượng, còn có hai tráp ngọc trai, các loại gấm vóc cống phẩm bảy cuộn. Trừ cái này ra, còn có một bức hoành, là Hoàng Thượng tự tay viết, mặt trên có bốn chữ to, Đắc Thủy Phúc Trang (thôn trang có nước là có phúc, phía dưới là một hàng chữ nhỏ, đại biểu Hoàng Thượng tự tay viết. “Thế nào? Hoàng Thượng nói đề cho cậu một bức hoành, ta liền nói tên thôn trang của cậu, Hoàng Thượng liền tuyệt bút vung lên, thêm chữ phúc này, về sau phúc khí nhà cậu khẳng định sẽ xài không hết Nhìn xem còn tên nào to gan lớn mật dám mò tới nhà cậu kiếm chuyện Trong này có công lao của ta nhiều lắm, cậu mang rượu nho nhà cậu cho ta uống đi chứ nhỉ?” Tiếp thánh chỉ xong, Trịnh Nguyên liền đuổi huyện lệnh đi, đợi lão mang người đi rồi, chẳng những mang theo người của huyện nha, ngay cả những người theo tới từ kinh thành cũng vơi hơn phân nửa, chỉ còn lại có sáu người đi theo, hai người là kẻ hầu, bốn người là thị vệ. Chờ thanh tĩnh, Trịnh Nguyên bắt đầu tranh công với Quý Hòa, mục đích chính là rượu nho, y có thể không vội sao? Năm trước Quý Hòa đã ủ ra rượu nho, nhưng hắn nói phải đợi một năm, mặc kệ y viết bao nhiêu thư cho QUý Hòa. Hiện tại y tự mình đến, một năm thời gian cũng đi qua, có thể uống rồi chứ? Sau khi uống trà của Quý Hòa, y lại càng chờ mong rượu nho, y cảm thấy Quý Hòa là một người đặc biệt kì diệu, trồng hoa ra hoa đẹp nhất, sao trà cũng ra loại ngon nhất, rượu nho khẳng định ủ ra uống rất ngon <!-- 300x250 3 --> (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Quý Hòa cười nói: “Được, lần này cho anh uống đủ, anh có thể mang một ít về kinh thành, nếu cảm thấy ngon, liền hiến cho Hoàng Thượng, tốt nhất có thể kiếm thêm được một cái ngự phong, đến lúc đó tôi bán rượu nho cũng đắt khách.” Quý Hòa biết rượu nho này khẳng định về sau có người sẽ học được cách ủ, hắn chưa bao giờ coi khinh trí tuệ cổ nhân, những đại sư nấu rượu kia chỉ cần nghiêm túc nghiên cứu, vẫn có thể nghĩ ra phương pháp. Mình chỉ là chiếm thời cơ đi trước, lại hiểu cách ủ rượu nho hơn người ta, cũng có lòng tin với việc chiếm ổn vị trí ‘anh cả’ nghiệp rượu nho, nếu lại đạt được ngự phong của Hoàng thượng, vậy sẽ càng hoàn toàn xứng đáng ‘vua rượu nho’, chỉ về danh tiếng, người khác đừng mơ đuổi kịp hắn. Trịnh Nguyên tự nhiên hiểu được tính toán của Quý Hòa, y cũng ủng hộ, Quý Hòa nói chuyện làm ăn này có thể mời bọn họ cùng làm, đến lúc đó kiếm càng nhiều thì bọn họ càng được lợi, chỉ trình Hoàng thượng ngự phong có là cái gì? “Được, chỉ cần rượu này uống ngon, cậu cứ chờ ta trình Hoàng thượng xin ban cho rượu nhà cậu một danh hiệu thật vang dội đi Nhưng cậu nên đem rượu ngon nhất nhà mình ra đây cho ta uống đã” <!-- 300x250 4 --> (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); “Tự nhiên” Quý Hòa cùng Trịnh Nguyên nói giỡn nhau mà đạt thành hiệp nghị. Điền Tiến Đa vui sướng miễn bàn, đám nho đó là cậu ta tận tâm tận lực, Quý Hòa nói, về sau rượu nho sẽ cho cậu ta quản lí làm ăn, nếu như có thể được Hoàng thượng khen ngợi, vậy chuyện làm ăn này mới vinh quang làm sao Điền Tiến Đa thấy Quý Hòa cùng Trịnh Nguyên đến chỗ khác, cậu ta lập tức bỏ chạy đi đem chuyện này nói với cha mình. Điền Đại Cường đang trông người làm mang đồ Hoàng Thượng ban thưởng tới chỗ Quý Hòa, đang dặn mọi người phải cẩn thận, đây là đồ Hoàng Thượng ban cho, không được để rơi vỡ. Chờ nghe được Điền Tiến Đa kể lại, càng thêm kích động. “Cứ như nằm mơ vậy, hơn một năm trước nhà mình còn là một nông hộ bình thường ở thôn Thanh Sơn, không nghĩ tới lúc này mới chưa đến hai năm, chúng ta đã sống khấm khá hơn hẳn, còn sắp làm rượu cho Hoàng Thượng uống” Điền Đại Cường cảm thán, nhưng lại đè giọng xuống. Nhỏ giọng nói với con trai: “Con đừng tuyên truyền việc này ra ngoài, việc dâng rượu cho Hoàng Thượng sẽ chọc thị phi, đến lúc đó nhà mình bị chém đầu không sao, nhưng không thể liên lụy hai đứa Hòa được” Điền Tiến Đa cũng nhỏ giọng nói: “Cha, xem cha nói kìa, con đâu có ngu như vậy? Vừa rồi nói với cha con cũng nhỏ giọng đấy thôi, việc này con hiểu Hòa Tử nói lời này không hạ giọng, là không tị hiềm con, nên con mới nghe được.” Điền Đại Cường trong lòng biết đây là Quý Hòa tin tưởng bọn họ, càng không ngừng dặn dò Điền Tiến Đa không nói với ai khác, ngay cả mẹ cậu ta với phu lang cũng không cho nói, chỉ sợ nhiều người biết nhiều chuyện. Điền Tiến Đa gật đầu. Quý Hòa mang theo Trịnh Nguyên đến chỗ ở của mình, thấy Cua với Tôm xông ra từ trong phòng, trước mặt Quý Hòa ngoan ngoãn ngồi xuống, chỉ là khóe mắt quét Trịnh Nguyên một cái, thái độ kia không coi Trịnh Nguyên ra gì. Quay ra nhìn Quý Hòa lại khác, đặc biệt ôn hòa thật thà chất phác. “Ai nha Đây là chó cậu nuôi hả? Nhìn thật khôn ngoan, nó nhìn ta mà chỉ muốn gõ cho một cái, đều nói người nào nuôi chó nấy, giống y như chủ.” Trịnh Nguyên nhìn hai con chó, cảm thấy rất kỳ quái, rõ ràng chỉ là hai con chó đất tầm thường, sao lớn lên lại cường tráng, hơn nữa ánh mắt kia đảo qua đây, rõ ràng là không coi ai ra gì, lại rất dọa người, so với những con chó hung mãnh mà y nuôi còn dọa người hơn. Y nghĩ mình lại phát hiện thêm được một chỗ hơn người của Quý Hòa, chính là nuôi chó, hắn nuôi chó cũng rất mát tay Con Cua cùng con Tôm lại nhìn Trịnh Nguyên một cái, cái liếc mắt kia thấy thế nào cũng giống như đang đồng ý với lời y nói. Trịnh Nguyên cảm thấy ngạc nhiên, nói: “Hai con chó của cậu sắp nuôi thành *** rồi, nuôi thế nào vậy? Nếu không nhường bọn nó cho ta đi, mỗi ngày ta sẽ cho chúng nó ăn thịt.” Con Cua con Tôm vừa nghe lập tức đứng dậy, nhe răng với Trịnh Nguyên. Gã sai vặt bên người Trịnh Nguyên lập tức đứng trước người Trịnh Nguyên che chắn, vẻ mặt khẩn trương mà nhìn hai con chó, bốn hộ vệ cũng gắt gao nhìn chằm chằm. Quý Hòa sờ sờ đầu hai con chó cười nói: “Hai đứa chúng mày đi chơi đi, tao sẽ không nhường chúng mày lại cho y đâu.” Con Cua liếm lòng bàn tay Quý Hòa một cái, con Tôm dùng đầu củng chân Quý Hòa, sau đó liền một trước một sau chạy mất. Trịnh Nguyên cười lắc đầu nói: “Ta nói không sai mà, hai con chó này nuôi thật là tốt.” Thím Điền từ trong phòng đi ra, cười nói: “Hòa Tử, còn không mời Trịnh công tử tiến vào, trà đã nguội cả rồi.” Quý Hòa mang theo Trịnh Nguyên vào phòng, bốn hộ vệ không vào nhà, hai gã sai vặt cũng chỉ đứng chờ ở nhà chính, Trịnh Nguyên theo Quý Hòa vào phòng ở bên trong, y tới nơi này là để thăm bé Nho, đối với đứa bé gọi là bé Nho này, y cũng thấy rất hứng thú. Bé Nho mới được ôm về, đang nhìn chằm chằm Trương Tiểu Dư, sợ ba mình biến đâu mất. Trương Tiểu Dư cầm một con hổ vải đang dụ bé, thấy Quý Hòa Trịnh Nguyên tiến vào, liền bỏ con hổ qua một bên, kết quả bé Nho nóng nảy, muốn túm lấy con hổ, nhưng bé còn nhỏ quá, căn bản không làm được động tác có yêu cầu cao như vậy, không khỏi vội vàng ê a gọi, nước miếng lập tức chảy ra. Ánh mắt Trịnh Nguyên dừng trên người bé con mặc yếm nhỏ màu đỏ, tay chân bé xíu trắng mập lộ ra bên ngoài yếm, ánh mắt phát sáng, y rất thích trẻ con Trịnh Nguyên lấy một khối ngọc bội mình mang trên người cho bé Nho làm quà gặp mặt. Trương Tiểu Dư thay bé Nho cảm tạ, sau đó từ bên cạnh giường lấy ra một cái hộp nhỏ *** xảo, mở nắp, bỏ ngọc bội vào. Cái hộp này chuyên dùng để bỏ ít đồ chơi nhỏ mà bé Nho thích. Trương Tiểu Dư cảm thấy miếng ngọc của Trịnh Nguyên rất tốt, nghe nói ngọc có thể dưỡng người, ngọc bội kia lại tuyết trắng mịn màng, lấy nó cho bé Nho chơi rất thích hợp. Còn về chuyện bảo miếng ngọc kia quý giá đắt tiền, cậu không nghĩ tới cũng chẳng để ý, đây vốn là quà cho bé Nho, hiện tại cho bé chơi với việc giữ lại ngày sau đeo cho bé thì có khác gì nhau? Trịnh Nguyên nhìn thấy Trương Tiểu Dư làm như vậy cũng không để ý, kỳ thật đối với Trương Tiểu Dư, y cũng thân cận như đối với Quý Hòa. Y rất thưởng thức Quý Hoà, còn với Tiểu Dư lại là một cảm giác thân cận không nói nên lời. Nếu không phải y xác định mình không có ý nghĩ không an phận nào với Trương Tiểu Dư, thì y cũng phải phỉ nhổ bản thân vì có cái cảm giác ấy. Nhưng cũng vì nó mà khiến y cảm thấy Trương Tiểu Dư rất thân thuộc, luôn muốn tìm hiểu lí do, muốn biết trên người Trương Tiểu Dư rốt cuộc có gì đặc biệt khiến y cảm thấy thân thuộc. Bé Nho thấy Trương Tiểu Dư mở cái hộp nhỏ ra lập tức ê a gọi ầm lên. Trương Tiểu Dư muốn đậy nắp hộp lại thì bé liền mếu máo. Trịnh Nguyên cười nói: “Xem ra bé nho thích ngọc bội mà ta tặng, Tiểu Dư cậu đưa cho bé chơi một lúc đi” Trương Tiểu Dư liếc nhìn y một cái, trong mắt mang theo ý cười. Trịnh Nguyên bị Trương Tiểu Dư liếc mắt mỉm cười như vậy, cảm giác kỳ quái trong lòng lại trỗi dậy. Quý Hòa cười điểm điểm mũi con trai, nói với Trịnh Nguyên nói: “Trịnh Nguyên, anh đoán sai rồi, con tôi thích không phải ngọc bội của anh, là vòng tay của phu lang nhà tôi cơ.” “Vòng tay gì? Còn đẹp hơn ngọc bội của ta sao?” Trịnh Nguyên đang cố gắng nghĩ ngợi vì sao có đôi khi, vừa nhìn thấy Trương Tiểu Dư liền có loại cảm giác kỳ quái như đã từng quen biết, cố gắng nghĩ xem cậu giống ai, kết quả lại bị Quý Hòa ngắt mạch. Quý Hòa nói với Trương Tiểu Dư: “Được rồi, đưa con cá nhỏ cho bé Nho chơi đi, nếu không nó lại khóc nhè lên bây giờ.” Trương Tiểu Dư cười lấy từ trong hộp ra con cá nhỏ bằng đá, quơ quơ trước mặt bé Nho nói: “Cho con chơi một lát thôi nhé, ba cầm con chơi nha.” Trương Tiểu Dư không dám buông tay, sợ bé Nho túm lấy sẽ bị xước xát tay chân, dù sao đây chỉ là một hòn đá, sờ phải góc cạnh cũng sẽ đau. Trịnh Nguyên thấy là một hòn đá, vốn còn muốn cười nhạo hai câu, kết quả lúc thấy rõ hòn đá hình con cá kia thì lại sửng sốt.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]