Miêu: beta-ed
“Chậc Chó cậu em Quý nuôi ra tốt thật Chả kém cạnh gì sói cả”
Chu bộ đầu nhìn mấy con chó nhà Quý Hòa, ánh mắt sáng ngời, mấy con chó kia con nào con nấy to lớn, lông sáng mượt, ánh mắt sáng ngời, trông con mắt kia sao mà có linh tính. Thật sự là khiến người ta yêu thích. Chờ nhìn đến mấy tên cướp bị chúng cắn chết cắn bị thương, trong lòng gã càng thích mấy con chó kia, thật là chó tốt
Quý Hòa cười nói: “Chỗ nào. Nhưng lần này cũng nhờ chúng nó, nếu không lần này mọi người không có khả năng chu toàn như vậy. Về sau tôi sẽ nuôi bọn nó thật tốt, xem ai còn dám bén mảng tới”
Chu bộ đầu ha ha mỉm cười, kỳ thật trong lòng gã hơi có ý muốn xin mấy con chó từ chỗ Quý Hòa, nhưng Quý Hòa vừa thốt ra lời kia, gã liền không cách nào mở miệng. Đây chính chó bảo mệnh trông nhà của người ta, trải qua chuyện này, người ta càng coi chúng nó như bảo bối ấy chứ, nếu gã xin, chẳng phải là muốn mạng nhà người ta sao? Hay là thôi đi, làm người không thể không biết chừng mực, nhất là Quý Hòa còn chẳng phải nông dân bình thường, quen biết nhất nhiều nhân vật lớn. <!-- 300x250 3 --> (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Quý Hòa biết thừa tâm tư của Chu bộ đầu, trước khi người ta mở lời đã phá hỏng, thấy gã không nhắc lại chuyện mấy con chó nữa, liền cùng gã nói về chuyện bọn cướp cùng chuyện anh em nhà họ Trương.
“Mấy tên cướp kia tôi đã thẩm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mang-theo-linh-tuyen-xuyen-thanh-nong-dan/762306/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.