Chương trước
Chương sau
Miêu: beta-ed
“Rượu nho? Nho cũng có thể làm thành rượu?” Điền Tiến Đa mới vừa gắp một đũa đồ ăn, còn chưa bỏ vào miệng đã bị lời Quý Hòa nói hấp dẫn, mặc kệ đang bữa cơm, thả thức ăn xuống bát, hứng khởi hỏi han.
Điền Đại Cường cùng thím Điền cũng tò mò, bọn họ sống hơn nửa đời người chưa nghe qua nho cũng có thể làm thành rượu cơ đấy, nhưng nghĩ ngũ cốc có thể làm thành rượu, vì sao nho lại không được? Nhưng bọn họ vẫn không nghĩ ra nho làm thành rượu rồi sẽ có dạng gì, càng nghĩ càng không biết.
Quý Hòa gắp cho Trương Tiểu Dư một cái đùi gà, sau đó mới cười nói: “Có thể, tôi còn từng uống mà, có một mùi vị khác.”
“Hòa Tử, ông uống lúc nào thế?” Điền Tiến Đa ảo não mà cau mày nói: “Ngay cả tên tôi còn chưa nghe qua mà ông đã uống thử rồi, thật sự là ăn may quá, ông cũng không biết đường chừa lại cho tôi một ít, làm anh em với ông uổng công rồi.” <!-- 300x250 3 --> (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Quý Hòa liếc xéo cậu ta một cái nói: “Vốn ông nhìn thấy tôi chỉ thiếu không hếch cằm lên trời, ra vẻ kinh thường lắm, khi đó chúng ta cũng không đâu phải anh em tốt, tôi có rượu cũng không giữ lại cho ông đâu.”
Điền Tiến Đa vốn chướng mắt vẻ ủ rủ ngày trước của Quý Hòa, không nói chuyện với hắn được mấy câu.
“Ha ha, đúng vậy, khi đó chúng ta không quen.”
Điền Tiến Đa ngại ngùng mà sờ sờ đầu, hồi tưởng lại Quý Hòa lúc trước, nghĩ như thế nào cũng thấy là một bao cỏ, thật không nghĩ tới hiện tại lại thay đổi như vầy, quả nhiên là con người thì sẽ thay đổi. Nhà Quý Đại Tài tuy rằng hãm hại Quý Hòa nhiều năm, nhưng cũng coi như làm được chuyện tốt, kích phát được bản lĩnh của Quý Hòa. <!-- 300x250 4 --> (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Thím Điền cười vỗ Điền Tiến Đa một cái, quay đầu hỏi Quý Hòa: “Hòa Tử, con uống ở chỗ nào thế? Nếu con đã uống rồi, vậy khẳng định có người biết làm, vậy người ta có đồng ý cho con lấy làm buôn bán không? Người ta chắc không đồng ý đâu.”
Điền Tiến Đa nói: “Mẹ, mẹ lo thừa rồi. Đã dạy thì hẳn đã đưa phối phương cho Hòa Tử, Hòa Tử thích tự ủ uống hay đem đi bán khẳng định đều không có việc gì. Nếu không Hòa Tử cũng sẽ không nói ra chuyện làm ăn này”
Điền Đại Cường cùng thím Điền vừa nghe cũng hiểu được là như thế, đều an tâm.
Quý Hòa cũng không nói gì thêm nữa, Quý Hòa nguyên chủ chỉ chừa một ít ký ức trong đầu hắn, không phải toàn bộ ký ức, hắn sợ nói nhiều sẽ có điểm đáng ngờ, cho nên những chuyện liên quan tới nguyên chủ hắn nói ít được thì sẽ ít nói.
Điền Đại Cường trầm ngâm một hồi nói: “Buôn bán rượu lời rất to, nhất là còn buôn loại rượu chưa xuất hiện qua bao giờ, nếu mùi vị thường thường thì thôi, còn mà rượu ngon thì khẳng định sẽ đưa tới một số người. Hòa Tử con đã nghĩ ra cách đối phó chưa? Thật sự không được cũng chỉ có thể tìm người kết phường làm ăn.”
Quý Hòa nghĩ Điền Đại Cường mặc dù là một nông phu, nhưng cũng không phải không có kiến thức. Ông nói đúng, cách kiếm tiền ai chẳng muốn cướp, nhất là loại làm ăn có bí phương này, bí phương quả thực chính là một cục vàng sáng lòe lòe, ai chả muốn đoạt lấy một hai, đây cũng không phải là không có tiền lệ. Nhưng hắn đã sớm tìm được chỗ dựa rồi, chính là Trịnh Nguyên, tuy rằng còn chưa rõ ràng lắm về thân phận của Trịnh Nguyên, nhưng có thể đoán được Trịnh Nguyên thân phận cao quý, ít nhất so với Nghiêm viên ngoại mà hắn từng muốn dựa hơi thì cao hơn nhiều.
Quý Hòa nói việc này ra, lại khiến người Điền gia giật mình một phen, nghĩ Quý Hòa vận số sao mà thuận lợi, chẳng những có quan hệ với Nghiêm gia, ngay cả người kinh thành cũng quen biết. Nhưng bọn họ lại có chút lo lắng như vậy thân phận cao người rất không dễ chọc, lo lắng bọn họ có thể hay không gây bất lợi cho Quý Hòa.
Trương Tiểu Dư nói: “Cha nuôi, mẹ nuôi, hai người cứ yên tâm đi, Trịnh công tử kia làm người coi như không tệ.”
Trương Tiểu Dư nghĩ đến Trịnh Nguyên, tuy rằng cảm thấy người này có chút ấu trĩ, nhưng không biết vì sao lại thấy rất đáng tin, vừa gặp đã cảm thấy thân thiết, cảm thấy y không phải người xấu.
Thím Điền rất quý Trương Tiểu Dư, lại biết cậu không phải người không biết nhìn người, thấy cậu cũng nói như vậy, nghĩ hai phu phu nhà này đã nhìn trúng Trịnh công tử kia rồi, xem ra là thật không thành vấn đề, bà cũng an tâm. Điền Đại Cường cũng nghĩ như vậy, nhưng rồi ông lại phát sầu chuyện khác, chính là chuyện nho.
Làm rượu nho phải có nho, Quý Hòa còn nói phải làm một vố lớn, nhưng nào có lắm nho đến thế chứ?
Điền Tiến Đa nói: “Cha, cha còn đang lo lắng sao? Chúng ta đi thu nho thôi, con không tin trong trăm dặm quanh đây không có nho”
Điền Đại Cường nói: “Cứ cho là thu được nho về, nhưng nho kia dễ hỏng lắm.”
Quý Hòa nói: “Con định tự trồng, như vậy mình hái luôn là được, đỡ được tiền thu mua nho với tiền đi lại vận chuyển. Phía tây phía đông thôn trang đều có đất, có thể trồng nho. Đến lúc đó cứ dùng nho này, không đủ mới đi mua. Nói không chừng về sau việc làm ăn phất lên, có thể giúp thôn Thanh Sơn cũng trồng nho, cùng nhau kiếm thêm ít tiền.”
Thím Điền cười nói: “Thế thì tốt Hòa Tử thật là có lương tâm, phát tài còn không quên người trong thôn, đến lúc đó nhìn xem trong thôn còn ai dám nói con không tốt.”
Quý Hòa cười cười, trong lòng hắn nghĩ đến lúc đó khẳng định có cả hai nhà Quý Đại Tài cùng Trương Đại Ngưu
Điền Đại Cường nhíu mày nói: “Nhưng lúc này nho có sống được không? Trời đang nóng lắm”
Thím Điền nghĩ cũng thấy phải, khí trời ngày càng nóng, mưa cũng sẽ ngày càng nhiều, muốn dời cây nho phải chọn những cây lâu năm có thể kết quả, thế thì khó mà sống. Hơn nữa Quý Hòa muốn trồng không ít, đến lúc đó trồng nhiều chết nhiều, phải đập tiền vào mất.
Quý Hòa nghĩ tự nhiên là có tính phiêu lưu, nhưng chỉ với người khác thôi, với hắn thì chắc như định đóng cột, vì hắn có linh tuyền mà, những cây nho đó sẽ chỉ càng ngày càng lớn càng khỏe thôi.
Trương Tiểu Dư không đợi Quý Hòa nói chuyện đã nói thẳng: “A Hòa nhất định có thể trồng cho nho sống sót, A Hòa trồng trọt lúc nào cũng tốt nhất.”
Trương Tiểu Dư hiện tại đối Quý Hòa có một loại tin tưởng mù quáng, cậu cảm thấy chuyện Quý Hòa muốn làm nhất định có thể thành công, hắn muốn bắt thú hoang, vậy nhất định có con mồi nhảy vào bẫy rập, muốn bắt cá, liền nhất định có thể bắt được con mập nhất, hắn muốn trồng hoa mầu, mặc kệ là cây bông hay cây lúa cũng tươi tốt hơn nhà người khác, hắn muốn trồng hoa thì trồng ra những bông hoa khiến các lão gia trong thành đều tán thưởng không thôi Mà ngay cả đồ ăn bọn họ trồng trong sân cũng tươi non mơn mởn, cún nhà hắn nuôi khỏe mạnh thông minh hơn của nhà người khác, còn có cái gì mà Quý Hòa nuôi dưỡng không được đây?
Trương Tiểu Dư nhìn Quý Hòa, đã tưởng tượng đến cảnh nho kết quả từng chùm chi chít.
Quý Hòa cùng Trương Tiểu Dư đối diện, nhìn cặp mắt ôn nhuận tràn ngập tín nhiệm của cậu, nghĩ thầm rằng quả nhiên là phu lang nhà mình, tin tưởng hắn như vậy.
Điền Tiến Đa nhìn bọn họ, nghĩ thầm rằng tên Quý Hòa này may mắn quá, lấy được phu lang tốt như Trương Tiểu Dư, tin tưởng hắn như vậy, hắn làm gì cũng ủng hộ, không biết mình về sau có được cái phúc này hay không. Vừa nghĩ tới chuyện Đào Hồng lại thấy nản, nghĩ nhân duyên sau này của mình càng khó khăn.
Điền Đại Cường nghĩ lại chuyện Quý Hòa trồng ruộng, nghĩ Trương Tiểu Dư nói đúng, Quý Hòa quả thật trồng ruộng càng ngày càng xanh tươi, nếu nói là dựa vào kinh nghiệm trồng trọt thì ông lại tin vào vận may của Quý Hòa tốt. Bởi Quý Hòa vốn ở nhà Quý Đại Tài cũng biết trồng trọt nhưng hoa màu không tốt như bây giờ. Nếu nguyên nhân là vận may thì chuyện cây nho có lẽ sẽ có hi vọng lớn. Cơ mà, thằng bé này có nhiệt tình là chuyện tốt, ông nhắc nhở thêm là được, không tiện quản nhiều.
Nói xong chuyện này, năm người cũng ăn xong cơm, cơm no rượu say, rất tận hứng ăn uống.
Trương Sơn lại đưa bọn họ qua cầu, nhìn bọn họ vào núi mới quay về.
Đến cửa nhà, thím Điền bảo bọn họ buổi tối qua nhà bà ăn cơm, nói là ăn mừng, kỳ thật chỉ muốn cám ơn bọn Quý Hòa. Điền Đại Cường nói sẽ mời cả nhà Quý Đại Phát qua, đến lúc đó cùng bàn lại chuyện rượu nho.
Quý Hòa đáp ứng, nhìn bọn họ đi rồi, vợ chồng son mới vào sân, hai con cún đã ở trong sân kêu loạn, vừa thấy bọn họ tiến vào liền vây quanh lăng xăng.
Trương Tiểu Dư ngồi xổm xuống sờ đầu bọn nó, ôn hòa mà cười nói: “Chờ về sau đến thôn trang rồi, chỗ cho chúng mày chơi sẽ lớn hơn, giờ chúng mày chịu khó trông nhà nha.”
Quý Hòa dùng chân đùa với cún Tôm, nói: “Chúng nó bây giờ có thể trông nhà cái gì, chúng mình vẫn nên nhanh chuyển nhà, nếu không thì cũng phải giấu hết đồ quý trong nhà đi, có trộm tới cũng không mất thứ gì đáng giá, bị người ta soi mói cũng đủ phiền lòng.”
Trộm cắp vặt ở thôn Thanh Sơn cũng có, nhưng kẻ dám thật sự cạy cửa trộm đồ thì không nhiều lắm, cho dù bọn họ ở chỗ hẻo lánh, mấy ngày nay cũng rước tới không ít ánh mắt, nhưng trong nhà chưa có trộm, cơ mà ai biết ngày sau thế nào?
Trương Tiểu Dư cũng gật đầu, kỳ thật cậu có hơi luyến tiếc nơi này, tuy nó vừa rách vừa cũ, nhưng là chỗ tân hôn của cậu cùng Quý Hòa, có ký ức ngọt ngào của bọn họ.
Quý Hòa vừa thấy Trương Tiểu Dư dùng ánh mắt luyến tiếc nhìn cái phòng rách thì biết ngay cậu đang nghĩ gì, nói: “Về sau nơi này coi như nơi chúng mình nghỉ ngơi, dù sao thì cũng ở ngay bên kia sông, dù là chèo thuyền hay lên núi sang thì cũng không mất bao lâu, mỗi ngày mình về đây cũng được, em không cần luyến tiếc.”
Trương Tiểu Dư cười gật đầu, nghĩ chỉ cần có Quý Hòa ở bên thì ở nơi nào chẳng được.
Nghỉ trưa qua đi, bọn Quý Hòa liền vào thôn, đi tới nhà Quý Đại Phát trước. Nhà Quý Đại Phát cũng biết Điền gia tránh thoát một kiếp, cùng tụm lại nói một hồi rồi thấy vui thay. Quý Đại Phát còn đem một vò rượu nhỏ trong nhà ra, nói là tối mang qua Điền gia uống. Quý Thanh hiện tại thân thể cũng tốt hơn nhiều, cũng cùng tới Điền gia.
“Ấy Quý Thanh Quý đại tài tử đi ra ngoài đấy à? Cậu khỏe rồi sao? Đừng để trúng gió trở bệnh nha”
Vợ thầy thuốc Hoa đang ở trên đường đi tới, nhìn thấy bọn họ lập tức đứng lại chào hỏi, vừa thấy Quý Thanh cái tên vô dụng đi cũng phải có người đỡ nay đi lại đường hoàng thì trợn trừng cả mắt. Chồng bà ta nói Quý Thanh này bệnh không nhẹ, cho dù không chết được nhưng cũng khó mà khoẻ mạnh, nhưng sao giờ trông như người thường rồi vậy? Cả nhà Quý Đại Phát coi tên này như bảo bối, trước kia cứ giấu ở trong nhà, sợ hứng gió bị cảm, giờ lại cho ra ngoài nhất định là đã khỏe lại
Quý Thanh hơi hơi chắp tay với bà ta, chỉ thản nhiên hé miệng, còn chưa nói nói đã bị Quý Lam ngắt lời.
Quý Lam châm chọc mà cười nói: “Anh tui khỏe rồi, thầy thuốc Hoa lúc trước còn nói anh tui không khỏi nổi, chỉ là kéo dài hơi tàn, giờ xem ra thầy thuốc không phải nói gì cũng nên tin, nếu như nản lòng thoái chí chắc chết thế nào cũng không biết đâu, thế thì oan lắm.”
Thầy thuốc Hoa trong mấy năm Quý Thanh sinh bệnh cũng kiếm được không ít tiền thuốc từ nhà Quý Đại Phát, lại bị Quý Đại Phát hiện hắn ta dùng không phải thuốc tốt, tuy còn chưa làm ầm lên nhưng oán hận chất chứa đã lâu, hơn nữa Quý Hòa cùng Trương Tiểu Dư cũng đều có cừu oán với Hoa gia, Quý Lam tự nhiên nói chuyện không dễ nghe.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.