Miêu: beta-ed “Quý Hòa, chúng ta giữa trưa ăn luôn bên ngoài đi, cậu có biết quán ăn nào có đồ ngon không?” Trịnh Nguyên được Quý Hòa mang theo đi dạo chợ xong tới ngã tư đường, đã cảm thấy đói bụng, cũng đến giờ ăn cơm, liền hỏi Quý Hòa. Quý Hòa nói: “Phía trước có một quán rượu lớn, gọi là quán rượu Bốn Mùa, Nghiêm phủ cũng thường đi chỗ đó, không bằng tới đó ăn đi.” “Được, đi chỗ đó.” Trịnh Nguyên ngẩng đầu vừa thấy, quả nhiên ở phía trước phát hiện có một quán rượu, người ra vào tấp nập, vừa nhìn là biết làm ăn rất tốt. <!-- 300x250 3 --> (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Mấy người mới vừa tới trước quán rượu, liền nhìn thấy chưởng quầy Bạch đang nói chuyện với một người, nhìn thấy bọn họ thì mắt sáng lên, lập tức cáo từ với người đang nói chuyện cùng, sau đó đi tới. Ông không biết Trịnh Nguyên, nhưng từ tướng mạo phong độ cùng quần áo của Trịnh Nguyên thì có thể nhìn ra thân phận của y không bình thường. Huống chi bên cạnh y còn đi theo gã sai vặt Chiêu Tài của Nghiêm phủ, nghĩ hôm nay là hội ngắm hoa của Nghiêm phủ, vị công tử này đến chín tám phần là khách của Nghiêm phủ. Chẳng qua sao lại có Quý Hòa và phu lang của hắn đi cùng? Thật là làm cho người ta thấy kỳ quái. Chưởng quầy Bạch tiến lên trước chắp tay, cười nói: “Quý Hòa, Chiêu Tài, mấy người sao lại đi cùng một chỗ vậy? Không biết vị công tử này là ai? Là tới ăn cơm sao?” Quý Hòa cười nói: “Chú Bạch, nhà Nghiêm viên ngoại hôm nay có hội ngắm hoa, cháu chỉ đi vào đó làm công nhật, vừa lúc gặp được khách của Nghiêm viên ngoại muốn ra ngoài đi dạo, cháu cũng quen thuộc nơi này, liền cùng y đi dạo. Hiện tại đã giữa trưa, liền đến chỗ chỗ ăn một bữa cơm. Chú Bạch, cháu thấy hôm nay chú làm ăn thật tốt, không biết có còn ghế hay không? Nếu có nhã gian thì càng tốt (phòng riêng hoặc khoảng không riêng tư ngăn bằng bình phong.” Chiêu Tài cũng tại một bên nói: “Đúng vậy, chưởng quầy Bạch, vị Trịnh công tử này chính là khách quý của Nghiêm viên ngoại nhà tôi, ông tìm một chỗ có vị trí tốt nhất đi.” <!-- 300x250 4 --> (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Chưởng quầy Bạch vừa nghe liền lập tức cười với Trịnh Nguyên: “Thì ra là Trịnh công tử, Trịnh công tử tới thật đúng lúc, vừa lúc còn dư lại một nhã gian trên lầu, còn có cửa sổ, có thể nhìn xem cảnh phố, nếu ngại ồn thì cứ đóng cửa lại là được. Không biết có được không, nếu thấy không tốt, còn có một nhã gian an tĩnh hơn.” Trịnh Nguyên nói: “Vậy lấy nhã gian có thể ngắm cảnh đi.” Chưởng quầy Bạch cười dẫn bọn họ vào, tự mình mang lên nhã gian trên lầu kia, sau đó kêu một tiểu nhị thông minh đi lên chiêu đãi khách. Trịnh Nguyên nghe tiểu nhị kia báo một đống tên đồ ăn, tự mình gọi vài món, lại bảo Quý Hòa cùng Trương Tiểu Dư gọi món ăn, hào phóng mà vung tay lên nói: “Hai người cứ việc gọi, bữa cơm hôm nay ta mời Cái gì ăn ngon thì hai người cứ gọi, không nên khách khí” Quý Hòa thật không khách khí với y, vừa gọi vừa hỏi Trương Tiểu Dư, Trương Tiểu Dư gật đầu hắn mới gọi món kế tiếp, được một lúc đã gọi ra vài món. “Hai ngươi cũng đi ăn đi, nơi này không cần các người hầu hạ.” Trịnh Nguyên nói với Chiêu Tài cùng Trịnh Khang, Quý Hòa không thèm để ý bên cạnh có đứng hai người, y cũng đã quen rồi, nhưng nhìn Trương Tiểu Dư có vẻ không được tự nhiên, y lập tức bảo bọn họ đi ra ngoài. Chiêu Tài cùng Trịnh Khang đáp ứng một tiếng liền đi ra. Đồ ăn mang lên còn phải chờ một lát, Trịnh Nguyên vừa nói chuyện cùng Quý Hòa, vừa nhìn cảnh phố bên ngoài. Cái bàn này là đặt cạnh cửa sổ, chỗ Trịnh Nguyên ngồi chỉ cần hơi nhoài người ra là có thẻ thấy cảnh phố bên ngoài, buổi trưa cuối xuân trời nắng ấm vừa đủ, chiếu lên đường mọi thứ sinh động lên không ít, tuy rằng không bì được phồn hoa nơi kinh thành cùng một ít địa phương lớn nhưng cũng có một phong cách riêng, khiến cho Trịnh Nguyên nhìn đến hứng thú. Quý Hòa cùng Trịnh Nguyên nói chuyện, ánh mắt như có như không nhìn xuống dưới phố, so với những người đó, hắn càng muốn nhìn mặt Trương Tiểu Dư hơn, Trương Tiểu Dư hiển nhiên đã có hứng thú với việc nhìn cảnh phố từ trên cao xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi đầy đặn phiếm ánh hồng, ánh mắt lòe lòe tỏa sáng, so với bình thường hoạt bát hơn một ít. Đột nhiên nụ cười trên mặt Trương Tiểu Dư hơi cứng lại, Quý Hòa lập tức phát hiện, nhìn xuống phía dưới thì thấy một cô gái đang nhìn về bên này, trí nhớ của hắn coi như không tồi, còn nhớ rõ cái người này, đúng là Vương nhị tiểu thư không nói lý gặp lúc trước khi hắn mua trang sức cho Trương Tiểu Dư. Vương nhị tiểu thư này vẫn y như ngày đó, một đầu cài đầy châu ngọc dưới ánh mặt trời có thể chói hoa mắt người ta, cho dù không nhớ rõ mặt cô ta thì nguyên cái đầu này cũng đủ gợi nhớ. Vương nhị tiểu thư kia cũng đang nhìn chằm chằm Trịnh Nguyên, không thèm liếc bọn Quý Hòa một cái. Trịnh Nguyên tự nhiên cũng nhìn thấy nhưng không có lấy một chút phản ứng, y từ lúc còn là một bé trai đã được không ít bé gái bé song nhi thích, trưởng thành rồi thì càng hấp dẫn ánh mắt thiếu nữ cùng song nhi, thời gian lâu liền căn bản không để mấy ánh mắt ái mộ này vào mắt, càng miễn bàn loại diện mạo bình thường lại ăn diện tục khí (nhiều vàng bạc khoe của như Vương nhị tiểu thư này, ngay cả khoé miệng cũng lười nâng, liếc nhìn một cái cũng không rảnh. Quý Hòa nắm tay Trương Tiểu Dư, chờ lúc nhìn lại thì Vương nhị tiểu thư kia đã không thấy. “Hai người quen biết một đầu lấp lánh vừa rồi hả?” Trịnh Nguyên hỏi. “Gặp qua một lần, là thiên kim của Chủ bạc bổn huyện.” Quý Hòa cười nói, “Tôi thấy cô ta vừa nhìn anh, nói không chừng trong chốc lát muốn đi lên chạm mặt với anh đó, có muốn đánh cuộc hay không?” Quý Hòa nghĩ lấy cái tính kia của Vương nhị tiểu thư, lại xem cái ánh nhìn của cô ta với Trịnh Nguyên, thực sự có khả năng làm ra loại chuyện này, hắn nghĩ Vương nhị tiểu thư mà đi lên tìm Trịnh Nguyên, vậy nhất định sẽ rất náo nhiệt, hắn có ý nghĩ vui sướng khi người gặp họa. Trịnh Nguyên vừa nghe mắt đã giật giật, nói: “Không đánh cuộc, ta cảm thấy cơ hội thắng của cậu khá lớn.” Trương Tiểu Dư tuy rằng không hy vọng người kia đi lên, nhưng thấy hai người bọn họ nói như vậy, cũng nhịn không được cười lên một tiếng, cậu cũng hiểu được cô hai Vương kia rất nóng tính, cho dù không đề cập tới tình tình cô ta thì chỉ cần Quý Hòa nói có khả năng, vậy nhất định là có khả năng, tướng công của cậu chính là lợi hại như vậy đó. Đang nói chuyện, đồ ăn mang lên, cửa mở ra, tiểu nhị đưa đồ ăn tuy rằng đã khép cửa nhưng vẫn có thể nghe được có người nói chuyện bên ngoài, là tiếng của chưởng quầy Bạch, giọng nói có chút sốt ruột cùng bất đắc dĩ, đang ôn tồn mà khuyên nhủ người nào đó, nhưng rất nhanh đã có giọng nói the thé vang lên, nói chắc chắn muốn cái nhã gian này, sau đó cửa nhã gian liền mở, dẫn đầu đi tới hai cô gái, chưởng quầy Bạch theo ở phía sau. Hai cô gái này người đi đằng trước mặc quần áo nha hoàn màu xanh lục, mà một người khác đúng là Vương nhị tiểu thư. Ba người Quý Hòa nhìn nhau một cái, đều mỉm cười. Chưởng quầy Bạch chắp tay giải thích với Trịnh Nguyên, nói: “Trịnh công tử, thật sự là xin lỗi, lão Bạch tôi đây xin bồi tội” Trịnh Nguyên nghiêm mặt hỏi: “Đây là có chuyện gì? Thì ra nhã gian của quán rượu mấy người có thế tuỳ tiện cho tạp vụ đi vào?” Vương nhị tiểu thư giận dữ mà liếc Trịnh Nguyên một cái, nghĩ người này lớn lên đẹp đẽ cũng thật biết mồm mép, nhưng y dù có nghiêm mặt cũng xinh đẹp, trong lòng cô ta càng thích. Chưởng quầy Bạch vẻ mặt đau khổ nói: “Trịnh công tử, là lão Bạch tôi không đúng. Nhã gian này vốn hôm nay định để cho vị tiểu thư đây, chỉ là đã muộn giờ mà cô ấy còn chưa tới, tôi liền cho rằng cô ấy không tới nữa. Không nghĩ cô ấy lại tới, vị tiểu thư này trước kia mỗi lần đến ăn đều ngồi ở đây, lần này cũng muốn ngồi ở đây. Cho nên liền…” “Cho nên muốn đuổi chúng ta ra ngoài?” Trịnh Nguyên híp mắt, lòng tràn đầy không vui. Chưởng quầy Bạch vội vàng lắc đầu, ông nào dám chứ, đây chính là khách của Nghiêm viên ngoại đó, nhưng ông cũng không dám đắc tội Vương nhị tiểu thư này, đây chính là một vị rất điêu ngoa đó Cho nên Vương nhị tiểu thư kiên trì muốn tới nơi này, ông cũng không dám quá mức ngăn đón, nghĩ cho dù bọn họ có gây sự cũng sẽ không đổ lên đầu mình. Vương nhị tiểu thư nhìn Trịnh Nguyên, hất cằm, làm ra một bộ ban ân, nói: “Đồ ăn cũng đã mang lên rồi, các người cũng tới trước, vậy thì không cần đi. Bảo người thu thập cái bàn bên cạnh, chúng ta ngồi đó là được. Ta đây rất dễ nói chuyện, các người không cần quá cảm kích.” Con người kỳ dị, đây là ý nghĩ hiện tại trong lòng Quý Hòa, trước hắn đã thấy người này chỉ cảm thấy cô ta điêu ngoa, hiện tại lại thấy hình như đầu óc không tốt cho lắm, ai muốn cảm kích cô ta chứ? Trịnh Nguyên giận quá hoá cười, y cười rộ lên thực xinh đẹp, nụ cười này làm cho Vương nhị tiểu thư nhìn chằm chằm, nha hoàn phía sau thì mặt lập tức đỏ. Trịnh Nguyên tay vừa nhấc, chỉ ra cửa nói: “Cút đi.” Vương nhị tiểu thư cùng nha hoàn kia đều cho là mình nghe lầm, cô ta hỏi nha hoàn: “Tiểu Thúy, em nghe thấy y nói cái gì?” Tiểu Thúy còn chưa nói chuyện, Trịnh Nguyên lại mở miệng nói: “Ta kêu các người cút khỏi đây, đây là nhã gian tiểu gia muốn Các người tới chậm thì không phải của các người nữa, là của tiểu gia Mau đi ra, đừng làm tiểu gia mất hứng ăn cơm Thật là, đang êm đẹp tự dưng chạy đến một đứa đầu óc lờ ngờ, thực sự là mất cả hứng” Quý Hòa nghĩ mắng hay lắm, người này quả thật thiếu mắng, vốn là con gái chủ bạc nên ngang như cua, giờ thì đá trúng miếng sắt. Chưởng quầy Bạch trừng lớn mắt, không nghĩ tới Trịnh công tử vừa rồi vẫn luôn cười tủm tỉm cư nhiên giận lên thì lợi hại như vậy, ông nên nghĩ đến chứ, khách quý Nghiêm gia đó, cũng là một vị công tử, sao có thể không nóng nảy đây? Vương nhị tiểu thư cho dù có là một thiên kim tiểu thư, nhưng rốt cuộc cũng chỉ là con gái một Chủ bạc, lúc này thật sự đá trúng miếng sắt rồi. Vương nhị tiểu thư trừng lớn mắt, cả giận nói: “Anh dám bảo ta cút? Anh có biết ta là ai không? Cha ta chính là Chủ bạc đại nhân Ta thấy anh lớn lên tuấn tú lịch sự mới không đánh đuổi anh ra ngoài, anh ngược lại dám đuổi ta đi? Thật sự là không biết tốt xấu Quả nhiên ở cùng thằng nông dân chân đất thì dù có tuấn tú cũng chỉ được cái vỏ Hiện tại anh nói xin lỗi ta, ta còn có thể tha thứ cho anh, nếu không ta sẽ không tha cho anh đâu” Chưởng quầy Bạch vừa nghe chỉ muốn che mắt, nghĩ Vương nhị tiểu thư này thật là không nghe vào tai lời mình nói, mình cũng đã nói đây là khách của Nghiêm gia cơ mà, sao cô ta còn không tin cơ chứ? Cho ai cũng đều khinh thường nông dân giống cô ta hết sao? Công tử nhà người ta chính là muốn đi cùng một chỗ ăn cùng một bàn với nông dân đó Chưởng quầy Bạch sợ Trịnh Nguyên trách tội ông, vội vàng nói: “Cô Vương, đây là khách quý của Nghiêm phủ, nể mặt Nghiêm viên ngoại xin cô bớt giận, bớt giận cho” “Ông cho tôi là con nít sao? Nếu y là khách quý Nghiêm phủ căn bản sẽ không ngồi cùng bàn với hai đứa chân đất này Phỏng chừng chỉ là ăn mặc ngăn nắp để lừa gạt ông, cũng chỉ có ông ngu ngốc mới có thể mắc mưu” Vương nhị tiểu thư căn bản không tin, đầu óc cô ta chỉ có một sợi thần kinh, chỉ tin những gì mình nghĩ, nhưng cho dù có tức giận thì nhìn Trịnh Nguyên vẫn thấy rất thích, nghĩ y đã để mình bắt được nhược điểm, mình nhất định có thể bắt y nghe lời. Trịnh Nguyên nhìn Quý Hòa nói: “Cậu có phải đã biết người này đầu óc có bệnh đúng không?” Quý Hòa không nói chuyện, chỉ cười một cái. Vương nhị tiểu thư vừa nghe Trịnh Nguyên lại mắng chửi mình, giận vô cùng, nhưng lại không muốn ồn ào hung dữ quá với Trịnh Nguyên, cho nên liền chĩa mũi đao về phía Quý Hòa, nghĩ cái tên chân đất này vẫn đáng ghét như vậy, hắn cũng dám nói mình đầu óc có bệnh, thật sự là không nuốn sống trên mảnh đất này nữa mà
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]