Miêu: beta-ed
Trương Tiểu Dư muốn chạy trốn, chỉ là trốn không thoát, cậu hối hận mình không sớm chạy đi, mà hối hận thì cũng muộn rồi, cậu cho là mình có thể chạy trốn sau khi bọn họ an bài tương lai cho mình, lại không nghĩ rằng bọn họ nhốt cậu lại. Cậu chỉ có thể không ngừng nghĩ này nghĩ kia, mới không cảm thấy mình phát điên.
Trương Tiểu Dư nghĩ rất nhiều, nghĩ nếu mình không phải là con của Trương Đại Ngưu cùng Vu Hòe Hoa, cha mẹ ruột của cậu là dạng gì, người mẹ kia tại sao lại ôm nhầm con chứ? Vì sao bà lại không nhận ra con của mình? Bà có thể đã biết sự thật hay chưa, nếu biết mình mới là con bà, liệu bà có thương mình không, có thể đối thật tốt với mình hay không?
Trương Tiểu Dư cố gắng nghĩ, vô cùng muốn biết đáp án, cậu vẫn luôn hy vọng mình biết sớm, có lẽ sẽ cứu được mình ra khỏi bể khổ. Chính là mình cũng sắp bị ném vào một hố lửa khác rồi, người cậu ngóng trông còn chưa tới, cậu cũng tuyệt vọng.
Sau đó cậu lại nghĩ tới Quý Hòa, khóe miệng rốt cục cũng hé ra một nụ cười nhẹ, nghĩ nếu như mình có thể sống tự tại như hắn thì tốt biết bao nhiêu, cậu tình nguyện bị nhiều tai nạn hơn, tình nguyện người nhà không cần tật bệnh quấn thân. Chỉ là cậu không thể giống hắn, cũng chỉ có thể hâm mộ, mình đã cứu hắn một mạng, vậy trong mệnh hắn cũng có một phần của mình, về sau cứ coi hắn là mình đi, hy vọng hắn có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mang-theo-linh-tuyen-xuyen-thanh-nong-dan/762223/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.