Miêu: beta-ed Trương Tiểu Dư muốn chạy trốn, chỉ là trốn không thoát, cậu hối hận mình không sớm chạy đi, mà hối hận thì cũng muộn rồi, cậu cho là mình có thể chạy trốn sau khi bọn họ an bài tương lai cho mình, lại không nghĩ rằng bọn họ nhốt cậu lại. Cậu chỉ có thể không ngừng nghĩ này nghĩ kia, mới không cảm thấy mình phát điên. Trương Tiểu Dư nghĩ rất nhiều, nghĩ nếu mình không phải là con của Trương Đại Ngưu cùng Vu Hòe Hoa, cha mẹ ruột của cậu là dạng gì, người mẹ kia tại sao lại ôm nhầm con chứ? Vì sao bà lại không nhận ra con của mình? Bà có thể đã biết sự thật hay chưa, nếu biết mình mới là con bà, liệu bà có thương mình không, có thể đối thật tốt với mình hay không? Trương Tiểu Dư cố gắng nghĩ, vô cùng muốn biết đáp án, cậu vẫn luôn hy vọng mình biết sớm, có lẽ sẽ cứu được mình ra khỏi bể khổ. Chính là mình cũng sắp bị ném vào một hố lửa khác rồi, người cậu ngóng trông còn chưa tới, cậu cũng tuyệt vọng. Sau đó cậu lại nghĩ tới Quý Hòa, khóe miệng rốt cục cũng hé ra một nụ cười nhẹ, nghĩ nếu như mình có thể sống tự tại như hắn thì tốt biết bao nhiêu, cậu tình nguyện bị nhiều tai nạn hơn, tình nguyện người nhà không cần tật bệnh quấn thân. Chỉ là cậu không thể giống hắn, cũng chỉ có thể hâm mộ, mình đã cứu hắn một mạng, vậy trong mệnh hắn cũng có một phần của mình, về sau cứ coi hắn là mình đi, hy vọng hắn có thể sống một cuộc sống tốt đẹp, thay cho phần của mình. <!-- 300x250 3 --> (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Nghĩ như vậy, Trương Tiểu Dư vẫn luôn không khóc đã lệ rơi đầy mặt. Một ngày, Trương Tiểu Dư bị nhét vào một cỗ kiệu nhỏ nâng đi, trời xuân thật trong sáng, người trong thôn đều nhìn cỗ kiệu chứa Trương Tiểu Dư, trong mắt nồng đậm thương hại. Trương Tiểu Dư nhìn ánh mắt người ngoài từ ô cửa sổ nhỏ trên kiệu, cắn chặt môi, khi cậu nhìn thấy Quý Hòa, ánh mắt cậu sáng rực lên một chút, sau đó lại ảm đạm, rụt đầu lại. Trong lòng lại càng kiên định ý tưởng chạy trốn, cậu chuẩn bị nửa đường nói mình muốn đi tiểu, sau đó sẽ chạy vào núi. Chỉ cần có đôi bàn tay, cậu không sợ mình đói chết. Điền Tiến Đa cùng Quý Hòa đứng ở trong đám người, Điền Tiến Đa nói với Quý Hòa: “Ông nói hiện giờ Trương Tiểu Dư ở trong kiệu sẽ không phải khóc ngất rồi đấy chứ? May mà còn có ông, nếu không cậu ta chỉ có thể đi làm thiếp hầu cho một lão già.” <!-- 300x250 4 --> (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Quý Hòa nghĩ đến ánh mắt dịu dàng thoáng qua vừa rồi, trong lòng nghĩ có lẽ cho dù không có mình, Trương Tiểu Dư cũng sẽ không khuất phục vận mệnh như vậy, Trương Tiểu Dư tựa như một bụi cỏ nhỏ, không quản gió táp mưa sa, không quản bị dẫm đạp ra sao dều có thể sống thẳng lưng. Cỗ kiệu được nâng ra khỏi Trương gia nhưng không đi ra khỏi thôn mà đi về hướng Tây, điều này làm cho người xem náo nhiệt đều lơ ngơ, sôi nổi theo sau. Trương Văn Lang Trương Vũ Lang còn có Tưởng Hồng Liên cũng thấy buồn bực, hỏi người nâng kiệu là có chuyện gì xảy ra. Người nâng kiệu chỉ liếc nhìn bọn họ chứ không nói năng gì. Bọn họ lại đến hỏi người đón dâu, người nọ cũng không để ý tới bọn họ. Bọn họ cũng không muốn khắc khẩu với người khác trong cái ngày này, chỉ có thể tiếp tục đi theo. Đi theo một hồi liền phát hiện có điều bất thường. Dựa theo quy củ nơi này, cho dù là con gái hay song nhi lập gia đình thì vào ngày đó cha mẹ đều không thể đi theo, cho nên Trương Đại Ngưu cùng Vu Hòe Hoa ở lại nhà, để cho Trương Lệ Nương chưa lấy chồng cũng ở nhà, ba người ngồi trên đất lạnh nói chuyện. Trương Lệ Nương nói: “Cha, mẹ, chúng ta bán khế thân (tương tự chứng minh thư, có khế thân là sở hữu dc người đó của Trương Tiểu Dư cho Vương chủ bạc, hai người nói xem Trương Tiểu Dư về sau có nghe lời mình nói nữa không?” Trương Lệ Nương có chút lo lắng, cô còn trông vào cành cao Vương chủ bạc mà, vậy thì hôn nhân của mình sẽ thuận lợi hơn nhiều. Quý Tuấn về sau sẽ đi con đường làm quan, Vương chủ bạc tuy rằng không phải quan lớn, nhưng lại thân cận với Huyện lệnh, có có thể trợ giúp cho Quý Tuấn. Nhà Quý Tuấn có lẽ sẽ không phản đối mình gả cho Quý Tuấn nữa. Lui một bước, nếu Quý Tuấn mà không được, có con đường Vương chủ bạc này, cô có thể tìm một nhà trên trấn gả vào, so với gả cho anh nông dân thì tốt hơn Cho nên nhất định phải tóm cho chặt Trương Tiểu Dư Ngay đêm qua, một nhà Trương gia đều nói với Trương Tiểu Dư, hoặc uy hiếp hoặc lừa gạt, chính là nói vừa giận vừa lo Trương Tiểu Dư không gả được ra ngoài nên mới tìm một nhà như thế cho cậu, nói chỉ cần cậu dỗ dành Vương chủ bạc cho tốt, tranh thủ sinh một đứa con, cuộc sống sau này liền tốt đẹp, bọn họ cũng sẽ thường đi thăm cậu, để cho Vương gia biết cậu không phải người không có nhà mẹ đẻ. Bọn họ chính là muốn Trương Tiểu Dư không rời khỏi bọn họ. Nhưng Vương chủ bạc lại muốn thân khế của Trương Tiểu Dư, khiến cho Trương Lệ Nương có cảm giác Trương Tiểu Dư thoát khỏi khống chế của mình. Cô không muốn tiền đồ sáng lạn mình vừa vạch ra đã bị mất chỉ vì một tờ thân khế này. Vu Hòe Hoa nói: “Nó dám Cho dù có cái khế bán thân kia thì nó cũng phải dựa vào chúng ta, nếu không một đứa song nhi muốn vững chân ở nhà giàu như Vương gia, đâu có dễ dàng như vậy Cho dù nó có liều lĩnh nhất thời thì bị ăn thiệt mấy lần rồi có người đến giúp, nó sẽ đến lấy lòng chúng ta. Con sợ cái gì?” Trương Đại Ngưu cũng gật đầu, nói: “Mẹ con mày đối tốt với nó một tí, nói thế nào cũng đã tìm được một nhà trong sạch.” Trương Lệ Nương bĩu môi nói: “Nhà trong sạch, nhà trong sạch, lại cần khế bán thân. Nói trắng ra cũng chỉ là đứa hầu” “Cho dù là đứa hầu cũng vào nhà quan, mày chừng nào thì gả vào được nhà quan hả con?” Trương Đại Ngưu nhìn cô, “Đừng có chong chong vào cái thằng Quý Tuấn kia, Quý Tuấn cũng không có tiền đồ lớn bao nhiêu đâu.” “Cha” Trương Lệ Nương không vui lòng, cô không phải bất bình cho Quý Tuấn, là không vui vì cha mình tâng bốc Trương Tiểu Dư. Vu Hòe Hoa nói: “Được rồi, Lệ Nương đừng cãi cha con nữa. Trương Tiểu Dư chính là một đứa nô tài. Lệ Nương, về sau con lấy chồng phải là kiệu hoa đỏ thẫm, chiêng trống rợp trời được người rước ra khỏi cửa. Trương Tiểu Dư sao so được với con?” Trương Lệ Nương lúc này mới đẹp mắt hơn một chút, nghĩ về sau mình lấy chồng còn hoành tráng hơn, trên mặt lộ nụ cười. Một nhà ba người đang nói chuyện thì cửa lớn kèn kẹt bị đẩy ra, Trương Vũ Lang chạy vào, sắc mặt khó coi, hổn hển thở dốc. “Võ Lang, mày chạy gấp thế làm gì? Xảy ra chuyện gì?” Trương Đại Ngưu đột nhiên đứng lên, lo lắng hỏi, trong lòng có dự cảm không tốt. Vu Hòe Hoa nói: “Có phải thằng nhãi kia lại bày trò không? Con chạy về làm gì, đánh nó một trận là được” Trương Vũ Lang nói: “Không phải Mọi người hãy nghe con nói, Trương Tiểu Dư không được mang ra khỏi thôn, nó được người ta nâng tới nhà Quý Hòa ở chân núi” “Gì?” “Mày nói cái gì?” “Anh hai, anh nói thật sao?” Ba người đồng thời mở miệng, đều không tin, rõ ràng Trương Tiểu Dư được người của Vương chủ bạc đón đi rồi mà, sao lại tới nhà Quý Hòa? Đây là có chuyện gì? Trương Vũ Lang cuối cùng vuốt được giận, rú lên: “Con cũng không biết là có chuyện gì Nhưng nó bị đưa đến đó thật Trong tay Quý Hòa có khế bán mình của Trương Tiểu Dư, những người tới đón dâu cũng nói Trương Tiểu Dư đã bị chủ bạc chuyển giao cho Quý Hòa ” Sân nhà hoàn toàn yên tĩnh, ba người Trương Đại Ngưu bị cái tin như sét đánh giữa trời quang này đánh cho đầu váng mắt hoa, không thể nào tin được đây là sự thật. Trương Lệ Nương hỏi: “Vương chủ bạc sao lại đưa Trương Tiểu Dư cho Quý Hòa? Sao lại như thế Quý Hòa nó định làm gì thế Một thằng sao chổi Một thằng quỷ bệnh Một thằng trắng tay nghèo hèn Sao nó lại biết Vương chủ bạc, còn rước Trương Tiểu Dư đi? Điều đó không có khả năng” Trương Lệ Nương như sắp điên rồi, cô ta biết điều mình lo lắng đã trở thành sự thật, Trương Tiểu Dư thật sự thoát khỏi sự khống chế của bọn họ, quan hệ của bọn họ với Vương chủ bạc cũng đứt Càng đáng sợ hơn là bọn họ không biết Quý Hòa có quan hệ gì với Vương chủ bạc, nếu người ta thật sự có quan hệ gì thân cận với nhau, vậy điều đó có ảnh hưởng gì tới nhà bọn họ hay không? Nếu mà đúng, nhà họ sẽ chịu không nổi Trương Đại Ngưu cùng Vu Hòe Hoa cũng không ngừng hỏi Trương Vũ Lang, Trương Vũ Lang bị hỏi mà đau cả đầu, chỉ biết nói mình không rõ chuyện gì cả. Trời xuân vẫn rực rỡ quang đãng như vậy, mọi người cũng vẫn náo nhiệt như cũ, chỉ là trong mắt đã không còn thương hại Trương Tiểu Dư mà là ngạc nhiên, bọn họ cũng bị chuyển biến lớn này làm cho ngớ cả người. Quý Hòa hiện tại trong mắt họ thật xa lạ, không hề còn là bao cỏ mềm ủ rũ như gà dù nữa, mà là một người khiến người ta nhìn không thấu. Nhưng có một điều có thể khẳng định, Quý Hòa có bản lĩnh, có bản lĩnh khiến cho Vương chủ bạc chuyển tiểu thị trong tay cho hắn Còn là tiểu thị có khế bán thân (tiểu thị= thị thiếp hầu hạ Quý Hòa dắt Trương Tiểu Dư từ trong kiệu ra, để cậu đứng bên cạnh mình, sau đó giơ khế bán mình cho mọi người xem. Tuyên bố với mọi người là Trương Tiểu Dư từ nay về sau thuộc sở hữu của hắn, không còn liên quan gì tới Trương gia nữa. Trương Văn Lang Tưởng Hồng Liên muốn lôi Trương Tiểu Dư đi, nhưng lại bị người ngăn cản, Điền Tiến Đa xách gậy gộc nói với bọn họ là muốn gây sự chính là có dị nghị với Vương chủ bạc, bọn họ muốn thì cứ đi nói cho Vương chủ bạc, để ổng bắt bọn họ vào trong đại lao. Hai người Trương Văn Lang sợ hãi, không dám la lối nữa, chỉ có thể xám xịt bị đuổi khỏi nhà Quý Hòa. Mọi người mặc kệ kinh ngạc, đều vui thay cho Trương Tiểu Dư, cũng muốn lấy lòng Quý Hòa, sôi nổi chúc mừng Trương Tiểu Dư, khen Quý Hòa biết uống nước nhớ nguồn, là người nhân nghĩa. Quý Hòa tiễn hết người của Vương chủ bạc và thôn dân, trong nhà chỉ còn lại mấy người thân cận. Nhà Quý Đại Phát cùng nhà Điền Đại Cường cũng biết hôm nay có chuyện, đã sớm qua hỗ trợ, hiện tại Trương thị cùng thím Điền đang an ủi Trương Tiểu Dư, bọn Quý Đại Phát thì nói chuyện với Quý Hòa. Bọn Quý Đại Phát cũng biết Quý Hòa dùng thủ đoạn gì mới đón được Trương Tiểu Dư qua đây, đều cảm thấy hắn có tiền đồ. Nhất là Quý Đại Phát, nghĩ nếu mẹ mình mà biết cháu bà có bản lĩnh như thế này, nhất định có thể an tâm. Quý Đại Phát bảo Quý Hòa về sau phải đối tốt với Trương Tiểu Dư, theo ý ông, nếu hắn có thể thành thân cùng Trương Tiểu Dư cũng là điều tốt, tuy rằng song nhi không dễ sinh con nhưng lại khoẻ mạnh hơn phụ nữ bình thường, thân mình Quý Hòa cũng không khoẻ, có một song nhi đỡ đần cho nhau cũng còn hơn một người phụ nữ. Mấy người Điền Đại Cường cũng là ý này. Quý Hòa tỏ vẻ cái này còn phải xem ý Trương Tiểu Dư, hắn sẽ không bức bách Trương Tiểu Dư. Bọn Quý Đại Phát cảm thấy việc này nhất định có thể thành công, Trương Tiểu Dư là người tri ân tất báo, Quý Hòa kéo cậu ra khỏi hố lửa, cậu khẳng định sẽ đồng ý sống cùng Quý Hòa. Trương thị cùng thím Điền nói chuyện với Trương Tiểu Dư, hai người cũng có tâm tư tác hợp, nhưng cũng là vì nghĩ cho Trương Tiểu Dư, không nó rõ, chỉ uyển chuyên hỏi thăm một chút. Trương Tiểu Dư không tỏ vẻ gì, hiện giờ cậu còn hơi loạn, chưa hồi được hồn, cảm thấy như đang trong mơ, nghe người khác nói chuyện cứ như truyền qua đám mây, rõ ràng có thể nghe hiểu nhưng lại không phản ứng kịp. Trương thị cùng thím Điền cũng không ép Trương Tiểu Dư, nghĩ còn nhiều thời gian. Điền Tiến Đa cảm thấy nên để bọn họ tự quyết định, lôi kéo cha mẹ mình đi về, hai vợ chồng Quý Đại Phát cũng đi về, để lại không gian cho Quý Hòa cùng Trương Tiểu Dư. “Cậu khát nước rồi à? Uống chút nước đi.” Quý Hòa vào nhà liền nhìn thấy Trương Tiểu Dư ngồi trên giường, hôm nay Trương Tiểu Dư ăn diện, tóc chải rất chỉnh tề, có nhìn thấy một cây trâm bạc, lỗ tai có xỏ lỗ, đeo hoa tai, trên mặt hình như còn thoa chút phấn, bên miệng thì bôi son hồng, một bộ quần áo lụa đỏ tươi, rõ ràng vốn là một thiếu niên nhìn rất dịu dàng thanh tú, hiện tại thế nhưng lại có một vẻ xinh đẹp lộng lẫy không khiến người ta chán ghét.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]