Ông Vương nhìn phản ứng của bạn già, rất lo lắng, muốn nói gì đó để xoa dịu bầu không khí, nhưng từ trước đến nay ông ta cũng chưa từng nói gì nhiều, cũng không biết nên nói cái gì, chỉ đơn giản trực tiếp rời đi cùng.
Trở lại phòng ngủ, ngồi ở đầu giường, ông ta nghe tiếng sụt sịt phát ra từ bên giường, ông nghĩ thầm muốn nói gì đó để an ủi bạn già của mình, nhưng từ trước đến nay ông đều ăn nói vụng về, không nói được lời nào dễ nghe.
Ông Vương buồn rầu cau mày, ngồi cùng bà ta mấy tiếng đồng hồ trong phòng tối, đợi đến khi trong phòng có tiếng thở nhẹ thì lúc đó lông mày nhíu chặt mới buông lỏng ra được, cẩn thận lên giường, đắp chăn cho bạn già để bà chìm vào giấc ngủ yên bình.
Bảo Lâm không nghĩ tới chỉ vì một bữa ăn thôi mà vẫn có thể cãi nhau được, nhưng mà cô hiểu mẹ Tô Hồng Anh của cô, Bảo Lâm cảm thấy Tô Hồng Anh không làm sai gì cả.
Con người luôn ích kỷ, chỉ nhìn từ góc độ mà cô có thể nhìn ra vấn đề, Bảo Lâm chắc chắn sẽ ủng hộ Tô Hồng Anh trong các loại vấn đề kiểu này.
Sau khi ăn xong bữa tối, Tô Hồng Anh không ngừng kéo Bảo Lâm về phòng.
“Bảo Lâm, nói rõ cho mẹ biết, năm ngày nay con cùng Lý Thảo đã đi đâu? Con đã trải qua những gì?”
Khi Tô Hồng Anh nói ra hai từ “Lý Thảo”, cô cố ý cúi đầu đè thấp giọng xuống, miễn cho góc ngoài nhà có người nghe thấy, để người khác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mang-theo-khong-gian-toi-thap-nien-50/1026573/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.