Sau khi mua những thứ này xong, Bảo Lâm chỉ còn lại 1 tệ 5 xu.
Trên tay Bảo Lâm xách giỏ rơm mà ngư dân tặng khi cô mua đồ, trong đó có một cân tôm và 10 con bào ngư.
“Bảo Lâm, em mua đủ chưa?” Lý Thảo nhìn thấy Bảo Lâm đang xách giỏ, quan tâm hỏi một câu.
Thật ra thì cô chỉ tự mình mua một cân rưỡi cá biển, để hai người ăn buổi trưa, cô đã quen với việc tích kiệm khi không có tiền rồi, cô cũng không muốn tiêu xài phung phí vào những thứ khác.
Lý Thảo đi mua đồ cả tiếng đồng hồ cho đỡ ghiền, sau đó ngồi ở đây đợi Bảo Lâm, cô không ngờ Bảo Lâm đi mua đồ lâu như vậy.
Hơn nữa, nhìn thấy Bảo Lâm cũng không mua được nhiều đồ gì, trên người chỉ có chiếc bao với chăn mà Bảo Lâm mang trước đó, cộng với cái giỏ rơm cô đang cầm, vừa nhìn qua cũng thấy không chứa nổi đồ bên trong!
Quên đi, không nghĩ nữa, có lẽ là do Bảo Lâm tính tình trẻ con thôi, chắc là lần đầu tiên nhìn thấy đồ hải sản nên thích thú bị mê hoặc ấy mà, vừa rồi cô là người lớn, nhưng không phải vừa nhìn thấy những con bạch tuộc kỳ quái với tám vòi xúc tu thì lập tức bị dọa sợ sao, những thứ ở vùng biển này thực sự đáng sợ, hình thù kỳ lạ, loại nào cũng có.
“Vâng, em mua đủ rồi.” Bảo Lâm có chút chột dạ liếc mắt nhìn Lý Thảo một cái, cuối cùng thì cô cũng không biết mình đã đi mua đồ lâu như thế, cũng không biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mang-theo-khong-gian-toi-thap-nien-50/1026565/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.