Từ Tú Anh xụi lơ trên mặt đất bừa bộn, tự lẩm bẩm một mình:”Xong rồi, mất hết rồi.”
Lý Cường đi theo sau Từ Tú Anh, vừa về đã thấy nhà cửa ngổn ngang, đi đứng cũng không vững suýt nữa thì ngã, may mà có anh trai cậu lớn Từ Đại Binh đỡ được, giúp ông đứng vững.
Rõ ràng trước lúc đi vẫn còn tốt đẹp, sao khi quay lại đã thành ra thế này. Khuôn mặt luôn tươi cười của Lý Cường giờ đây có một nỗi đau khó kiềm chế được, đôi mắt ngân ngấn lệ, ngẩng đầu nhìn lên trời, cố gắng để nước mắt chảy ngược vào khoang mắt, không muốn chảy ra một giọt nào. Vậy mà để người khác xem trò cười này, lại bị người khác xem nhẹ.
“Cường Tử, cậu phải vững vàng a, trong nhà lớn nhỏ đều dựa vào mình cậu đấy.” Đại ca của Từ Tú Anh, Từ Đại Binh đỡ Lý Cường, không để ông bị ngã.
Lúc này, một nơi nho nhỏ nhà họ Lý, trong sân ngoài sân đông nghịt người đến cứu hỏa xem náo nhiệt. Già trẻ trai gái, thanh niên cường tráng đều có mặt, vây khu nhà có diện tích được xem là lớn của nhà họ Lý biến thành một nơi nhỏ bé.
Trước lúc cứu hỏa, thím Thúy Nga hét lên thông báo khắp nơi, chỉ cần có ở nhà, thân thể nhanh nhẹn, cơ bản đều chạy đến chữa cháy.
Thêm những người trở về sau đó, tám chục một trăm người chen chút trong nhà họ Lý, không phải đã đầy rồi ư, chỉ có một con đường trước cửa chưa cho mọi người ra vào không bị tắc.
Nhiều người đến như vậy không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mang-theo-khong-gian-toi-thap-nien-50/1026555/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.