“Bảo Lâm, sao em vẫn còn chưa đi đến Trần Gia Trang? Nếu đi tới muộn, thì không có chỗ tốt đâu.”
“Chị Thảo, em không đi đâu, bộ phim hay nhưng đông người quá, vừa ồn ào vừa đông người, em không thích ở đó đâu.” Hai năm trước Bảo Lâm rất hào hứng khi nghe tin một đội chiếu phim sẽ tới, nhưng cái gọi là kỳ vọng bao nhiêu thì thất vọng cũng lớn bấy nhiêu.
Chất lượng hình ảnh không tốt thì không nói làm gì, giờ có công nghệ kỹ thuật hết rồi, nhưng chỗ này ồn ào, lại đông người quá, nhìn thấy tình tiết lạ thì lập tức a, wow. Mau nhìn kia mau nhìn kia, bạn một câu tôi một câu, giống như hàng trăm con vịt kêu cạp cạp bên tai, trường hợp đó, cảnh tượng đó, chưa kể điều đó còn làm bao người bực bội.
Một bức màn nhỏ, một máy chiếu nhỏ, một cuộn phim, cộng với hai người chiếu phim, tạo thành một đội chiếu bộ phim luôn.
Bộ phim này được chiếu ngoài trời, ở bên ngoài trời, khi có gió thổi qua, toàn bộ tấm màn rung chuyển theo, nhìn vào tấm màn cũng đau hết cả mắt.
Đối với Bảo Lâm, người đã từng sống ở thế kỷ hai mươi mốt, cô hay dùng điện thoại để xem nhiều thể loại phim Trung Quốc với phim nước ngoài mà nói, bộ phim mà đội chiếu phim sắp chiếu bây giờ có lực hấp dẫn thật sự rất thấp.
Bây giờ cũng không có hoạt động giải trí nào, vì thế mà dân thôn mới có thể nhiệt tình như vậy.
“Chị Thảo, em giặt xong rồi, em đi trước đây.” Bảo Lâm có ít
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mang-theo-khong-gian-toi-thap-nien-50/1026550/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.