Mưa rơi xuống tí tách tí tách, hôm nay Ngôn Diễm Yên không tới cửa hàng bán hoa cũng không đi học, chỉ nhàn nhã ngồi ở phòng khách nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm những đóa hoa mới nở trên sân thượng, trọng miệng nhấm nháp dương mai, thật sự nhàn nhã.
Mà Giản Dực cũng ngồi an vị bên cạnh cậu.
“A a, hai tháng không gặp, rất nhớ cậu a ~” Giản Dực hạnh phúc gọt vỏ táo, nhìn nhan sắc mỹ diệu, nhìn hơi nước sáng bóng, nhìn sao cũng thấy quả táo trên tay đều là cực phẩm.
“ Sao ta cảm thấy so với nhớ ta thì cậu nhớ táo của nhà ta hơn a?” Ngôn Diễm Yên biểu cảm có chút ngốc, thời điểm nói ra những lời này cũng không làm cho người khác cảm thấy đây là nói đùa, mà là cảm giác rất chân thành.
“ Giống nhau a.” Giản Dực gọt xong vỏ táo, rất không khách khí cắn xuống, nước táo theo cái cằm chảy xuống cổ hắn, Ngôn Diễm Yên cau cau mày, cảm thấy như vậy thật không tốt.
“ Lau đi.” Ngôn Diễm Yên đem khăn giấy đưa tới, Giản Dực cũng không khách khí mà nhận lấy.
Nhìn Giản Dực tự tại giống như ở nhà mình, Ngôn Diễm Yên cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, trước kia cậu cảm thấy mình không biết sẽ đối mặt với bạn tốt “Kiếp trước” như thế nào, nhưng không ngờ nhanh như vậy liền chấp nhận.
… Không, phải nói là, không cẩn thận lại quen với sự tồn tại của người này một lần nữa a.
Không thể không thừa nhận câu nói kia, thói quen đôi khi… thật sự là một điều đáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mang-theo-khong-gian-song-lai/757042/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.