Từ khi còn rất nhỏ, hắn đã biết mình không giống những người khác.
Từ sau khi hắn lên bốn tuổi, hầu như mỗi ngày đều có thể nhớ tường tận, dù là trí nhớ vui sướng hay thống khổ, hắn cũng không thể quên được. Hơn nữa bất kể là nhìn thấy sách vở nào, hắn đều rất nhanh học được, kể cả lý luận …
Dù sao thì sự thật là hắn rất khác biệt với những người khác.
Hắn và bạn bè cùng lứa tuổi căn bản không có chủ đề chung để nói chuyện, những người lớn cũng vĩnh viễn không có cách nào đối thoại ngang hàng với hắn, loại hài tử trưởng thành sớm như hắn vô cùng thống khổ, ấy là chuyện không thể nghi ngờ, cho nên đã tạo thành tính cách trầm lặng ít nói của hắn.
Mà người duy nhất có thể nói chuyện bình thường với hắn, là ông nội.
Lúc hắn bảy tuổi, ông nội nói, con đi nước ngoài đi, đi một mình.
Cha mẹ hắn nghĩ là hắn quá nhỏ, không đồng ý, nhưng do bản thân hắn kiên trì cùng sự khuyên bảo của ông nội, vẫn đưa hắn ra nước ngoài.
Hắn thích ông nội như vậy, bởi vì ông nội tin tưởng hắn.
Dĩ nhiên, hắn cũng biết ông nội vẫn âm thầm phái người bảo vệ hắn, hắn hiểu, dù sao dẫu hắn có biết bao nhiêu tri thức nhưng thực tế hắn vẫn là một đứa trẻ.
Sau đó dưới sự trợ giúp yên lặng của người kia, hắn lên tiểu học ở ngoại quốc, nhảy lớp, lại nhảy lớp, mười bốn tuổi hắn hoàn thành cuộc thi thạc sĩ.
Sau đó một năm, ông nội hắn xuất hiện, ông nói,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mang-theo-khong-gian-song-lai/757018/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.