Ngôn Diễm Yên cũng không biết Cố Thần có nhiều đánh giá với nụ cười của cậu, quan trọng là cậu không biết nụ cười của mình có bao nhiêu học vấn, dù sao hiện tại cậu chỉ cần biết mình bán hoa hồng được rất nhiều tiền là đủ rồi.
Về đến nhà, Ngôn Diễm Yên sung sướng lấy tiền ra đếm. Ân, trưởng quá mua hoa được một ngàn, sau đó lại gửi bán không sai biệt lắm được 800 đồng. A, Ngôn Diễm Yên cảm động đến muốn khóc, mới một ngày a, một ngày cậu liền kiếm được nhiều tiền như vậy a.
Ngôn Diễm Yên đã xem tiền là thứ cậu yêu thích nhất, sung sướng mỉm cười, sau đó đi tới sân thượng.
Không biết vì cái gì hoa trong không gian lấy ra, tuy rằng lớn chậm hơn so với trong không gian đến mấy lần, nhưng đối với Ngôn Diễm Yên vẫn là rất nhanh rồi, quan trọng nhất là…
Chúng nó lớn lên đã đem hai mươi mét vuông trên sân thượng hoàn toàn bao trùm, trên mặt đất chỉ có chút loang lổ, có thể nhìn ra những cây là lớn lên là dày đặc thế nào, thậm chí có một ít đã đua ra bên ngoài.
Vì chúng, yên lặng tưới nước cho hoa, Ngôn Diễm Yên vẻ mặt sủng ái.
Thật sự là tiểu hài tử, lớn lên nhanh như vậy,lại nghịch ngợm như vậy.
( Ta nói… ngươi rất cục có bao nhiêu thích tiểu hài tử a?)
Bất tri bất giác, thời gian qua thật nhanh, ngoại trừ trồng cây, đi làm công, cơ bản là không xảy ra chuyện gì. Nếu như nói đến Quý Không… dù sao Ngôn Diễm Yên đã cho rằng hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mang-theo-khong-gian-song-lai/757011/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.