Ngôn Diễm Yên cho là mình đã chết rồi, hơn nữa còn là chết sau khi bị nghẹn chuông. Tuy nhiên cậu không giống cha mẹ chết vì bị xe tải đâm mà là bị chuông nghẹn chết, nhưng chết như vậy thật sự không phải điều cậu muốn = =
“Ngô…”
Di?
Ngôn Diễm Yên phát hiện hô hấp của mình đã trở lại, cậu giật giật tứ chi cứng ngắc, liều mạng mở mắt ra.
“Di…?” Ngôn Diễm Yên ngồi ngay ngắn, phát hiện trước mặt là bàn học của cậu, trên bàn là một quyển sách vật lý đầu cấp ba, trên tay cậu còn cầm một cái bút máy, dưới bút máy còn có một bản vẽ công thức cùng giấy nháp tính toán…
“Ôi chao…?” Sau khi nắm chặt tay của mình, Ngôn Diễm Yên lấy ra lịch ngày của mình, phát hiện hôm nay là ngày 13 tháng 6 năm 1996….? Kéo kéo khuôn mặt mình, nhìn nhìn tay của mình, phát hiện… giống như trở nên trẻ ra?
Đầu óc Ngôn Diễm Yên mơ hồ đi tới phòng vệ sinh, nhìn nhìn cái gương.
A, không có sai, là trở nên trẻ tuổi, hơn nữa bộ mặt này xem xét chính là bộ dáng năm mười lăm tuổi, còn thực khỏe mạnh, thực non nớt, chỉ là đáy mắt không lau đi tang thương…?
Không đúng, tuyệt đối không đúng!
Ngôn Diễm Yên mờ mịt sờ vuốt mặt mình, sau đó đột nhiên nhớ lại ngày 13 tháng 6 không phải là ngày cha mẹ chết đó sao?! Ngôn Diễm yên không có tiếp tục tự hỏi vì sao lại trọng sinh đến năm mười lăm tuổi, ngược lại còn rất dễ dàng tiếp nhận, hơn nữa còn chuẩn bị thay đổi vận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mang-theo-khong-gian-song-lai/757004/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.