Qua hồi lâu hai người mới ngừng cười, khỉ con lông vàng nhẹ bước hai bước cũng không thấy hai người có phản ứng gì, cười nịnh tiêu sái bước lại gần, kết quả hai người lại nhìn thấy nó vui vẻ như thế.
Khỉ con này cũng không sợ nữa, ném đi gậy cờ trắng trong tay, đi tới bên cạnh cách hai người khoảng hai mét, nhìn nhìn Khúc Phàm, cuối cùng vẫn hơi nhích về phía gần Thước Nhạc. Lần Khúc Phàm thuấn di đến trước mặt nó kia khiến cho nó hơi sợ.
Vươn tay đưa cành trái cây tới, Thước Nhạc nhận lấy, đây là một loại trái cây chưa từng gặp qua, hình dáng hơi giống việt quất xanh nhưng màu sắc là màu đỏ rực rỡ. Thước Nhạc vặt một quả xuống, lau lau đưa vào trong miệng, vị chua loét đắng ngắt lập tức tràn đầy khoang miệng Thước Nhạc, “Phi phi….” Thước Nhạc nhanh chóng nhổ ra.
“Khẹc khẹc… khẹc khẹc…” Quay đầu nhìn qua, khỉ con kia đang lắc đầu sung sướng.
Thước Nhạc khẽ động, nắm nhóc nghịch ngợm kia trong tay. Đám lông vàng kia lập tức cứng ngắc, nhưng không chạy trốn, chỉ đem hai tay che mắt, lộ ra khe hở len lén nhìn cậu, khóe miệng cũng cứng ngắc luôn.
“Mày rất đểu đó.” Thước Nhạc cười, xoa xoa đầu tiểu Hoàng mao.
Khỉ con nhìn Thước Nhạc cười cười thì cũng biết người này không trách nó, lấy tay xoa xoa đỉnh đầu, khẹc khẹc hai tiếng, ý bảo Thước Nhạc buông nó ra.
Vừa rồi Thước Nhạc đã thử kiểm tra, nhóc này không có linh thức, nó chỉ hơi thông minh chút thôi. Tuy nhiên, tế bào trong cơ thể nó chứa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mang-theo-khong-gian-di-tu-hanh/757207/chuong-124.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.