Thước Nhạc ngồi ở đó, nghĩ nghĩ lại nói, “Hai ngày trước muốn làm chút đồ cho các mẹ, em không có năng khiếu với thiết kế trang sức, chỉ vẽ mấy thứ lung tung, đa số dựa theo hình thức bình thường, anh bình thường cũng hay đeo trang sức, mắt nhìn nhất định hơn em, giúp em thiết kế mấy bộ đi. Còn nữa, anh thích kiểu nào cũng có thể vẽ ra, tài liệu đều đủ hết, cùng làm luôn.”
Phí Dương nghe cũng có chút ngượng, “Thôi, để thím Ngô làm bộ tây phục bằng tơ ngọc tằm cũng đã rất tốt rồi, sao còn phiền cậu làm trang sức nữa chứ. Tuy rằng anh không biết thiết kế, nhưng có quen một nhà thiết kế trẻ người Pháp, chờ tối anh gọi điện thoại cho cậu ta, nhờ cậu ta thiết kế mấy bộ. Trong tay cậu ta có rất nhiều tác phẩm mà chưa được chọn dùng, anh cũng đã từng xem qua, đều rất đẹp, chỉ là không tìm được tài liệu thích hợp hoặc là không cùng phong cách với cửa hàng châu báu mà cậu ta làm việc. Cửa hàng châu báu kia đều là bác cậu ta mở, cậu ta là tên cuồng thiết kế, những bản thiết kế vẽ ra đều rất đẹp, nhưng lại không thể dùng nên cũng không bán cho người khác. Tối anh nói chuyện với cậu ta xem có mua được không, vậy thì chúng ta có thể tự dùng mà không bán ra bên ngoài, cậu ta hẳn sẽ bán lại, dù sao cũng không ảnh hưởng đến việc buôn bán của cửa hàng nhà cậu ta.”
Thước Nhạc nghe xong cũng rất vui vẻ, “Có thể có nhà thiết kế chuyên nghiệp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mang-theo-khong-gian-di-tu-hanh/757202/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.