Những đồ cổ mà Anthony mang về kia, ngoại trừ một hộp trang sức ra thì còn lại đều là đồ cổ từ bên này truyền ra, trong đó đa số là đồ sứ và đồ ngọc… triều đại nào cũng có, đoán chừng là Anthony đã lựa chọn đồ tốt nhất, kiểu dáng tinh xảo xinh đẹp nhất, bảo tồn đầy đủ nhất.
Còn có mấy nghiên mực, Thước Nhạc rất thích, đều là những đồ cổ khó tìm. Anthony mang đến năm loại nghiên mực, trong đó một chiếc là nghiên mực Đoan Khê, một chiếc là nghiên Hồng Ti, đều là tinh phẩm hiếm có, còn lại đều là nghiên mực nhà Thanh, chế tác tinh xảo khiến người ta yêu thích.
Thước Nhạc thích đồ cổ, coi như là giống ông ngoại đi. Ở đây có không ít đồ là bảo vật quốc gia, dù sao thì những thứ này đều được lấy ra từ Viên Minh viên, người trong nhà thưởng thức cả buổi cũng chưa lấy ra được toàn bộ mọi thứ trong không gian, tính tất cả cũng phải đến cả nghìn món. Thước Nhạc không phải người ích kỷ, nhưng bảo cậu cứ vậy đưa ra những đồ này cũng là điều không thực tế, nói một cách ích kỷ thì những thứ này để cậu bảo tồn còn tốt hơn, ít nhất tranh chữ sẽ không bị hủy hoại. Đồ sứ đặt trong không gian còn có thể hấp thụ linh khí, cho vào bảo tàng cũng có thể tỉ mỉ chăm sóc, nhưng Thước Nhạc nghĩ chờ sau này Anthony lại thu thập thêm, tìm vài món tiêu biểu mang đi quyên tặng vậy. Lúc trước ông ngoại cậu cũng quyên tặng không ít, nhưng sau vài lần ông ngoại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mang-theo-khong-gian-di-tu-hanh/757196/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.