Thước Nhạc rời khỏi không gian, trong nhà yên yên tĩnh tĩnh, bọn nhỏ còn chưa trở về, Kỳ Kỳ đã đến nhà thầy giáo.
Cầm điện thoại lên, gọi điện cho mấy cảnh cục xung quanh, mấy ngày này tuy rằng không về nhà nhưng cậu vẫn nắm rất rõ tình huống trong nhà. Sau khi họ rời nhà ba ngày, nơi này lập tức trở thành địa điểm tụ tập của đám trộm vặt. Trước đó đã nói rõ với chú Lâm, cứ ở trong phòng không cần làm gì cả, hôm sau nhất định sẽ nhặt được cả một lũ đi nhầm cửa, sau đó đưa đến cục cảnh sát.
Trong nhất thời, số 72 ngõ Lão Hòe trở thành chốn phong vân, biết rõ không thể làm gì còn cố tiến đến, cảnh sát xung quanh cũng bị lũ trộm vặt này làm cho dở khóc dở cười, sáng nào cũng đến thẳng số nhà 72 bắt người. Trình độ lũ trộm này ngày càng cao, trang bị cũng ngày càng tốt, nhưng không ai thành công.
Tuần trước, vua trộm đường phố cũng gục tại nhà họ, lại nói người này dù là bảo tàng lớn nhỏ nào cũng từng ghé qua, trang bị trên người tuyệt đối là tiên tiến trên thế giới, vốn nghe nói đang định rửa tay gác kiếm, không ngờ càng già lại càng không có đức.
Từ lần đó, nhà liền được thanh tịnh, khu nhà 72 cũng trở thành cấm khu của bọn trộm. Thước Nhạc gọi điện thoại đến cục cảnh sát, cảm ơn bọn họ thời gian này đã dành thời gian chú ý.
Sau đó lại gọi cho Lý Minh Đạt, hỏi xem rốt cuộc ai đồn thổi ra. Không ngờ việc này lại rơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mang-theo-khong-gian-di-tu-hanh/757185/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.