Chương trước
Chương sau
“Hiện tại đã đi đến rìa rừng rậm ma quỷ, nhiệm vụ kế tiếp của mấy đội viên các cậu là hộ tống Tôn đội bình an tới tổng bộ, hoàn vụ của tôi với Tôn đội hoàn thành, hiện tại sẽ trao lại quyền chỉ huy cho cậu, chúng ta chia tay ở đây đi.” Nhìn thấy khói độc quanh rừng rậm ma quỷ hơi tan đi, Khúc Phàm trao trả lại quyền chỉ huy, kế hoạch cứu hộ của họ rất thành công, không có nguy hiểm gì.
“Sao anh lại không đi?” Tôn Quân kinh ngac nhìn Khúc Phàm.
Khúc Phàm cười cười, kéo tay Thước Nhạc, “Tôn đội, hiện tại tôi đang nghỉ ngơi nha, lại nói, cậu cũng đâu có việc gì, chuyện bên ngoài tất nhiên phải giao lại cho cậu chứ.”
Tôn Quân dở khóc dở cười lắc đầu, nào có ai tới đây nghỉ phép chứ. Quên đi, Khúc Phàm này vốn không thuộc trách nhiệm của họ, việc này vốn là được người ta giúp đỡ, hắn cũng không quản được, “Vậy các anh cẩn thận chút nhé. Tôi thấy khu rừng này rất kỳ quái, các anh vẫn nên ra ngoài sớm chút.” Nói xong thì cùng những người khác sửa sang lại, nâng bệnh nhân đi ra ngoài rừng rậm.
“Thật quá tốt, chúng ta cuối cùng cũng tự do rồi.” Nhìn thấy bọn họ thoát khỏi tầm mắt, Khúc Phàm hưng phấn ôm Thước Nhạc quay mộ vòng, hôn mạnh một cái, “Bảo bối nha, chúng ta bắt đầu thế giới hai người nào.”
Thước Nhạc ôm cổ Khúc Phàm, đu trên người hắn, “Chúng ta vẫn tới không gian tắm rửa thay quần áo đã, bẩn muốn chết.” Thước Nhạc khẽ nhíu mày, mấy ngày nay vẫn luôn ở bên ngoài, không tiện vào không gian, hai người cũng chưa được tắm rửa, đi tới đi lui trong rừng cũng sớm bốc mùi rồi.
“Được.” Khúc Phàm không sao cả nói.
Tiến vào không gian, trong không gian không phân chia ngày đêm, nhưng bởi vì quy luật sống của đám nhỏ, bọn họ vẫn làm việc, nghỉ ngơi theo thời gian bình thường, lúc này không gian là ban đêm, bọn nhỏ đều đang ngủ say. Mấy ngày nay, cứ đêm đến, Thước Nhạc lại dùng tinh thần lực vào không gian hỏi thăm đám nhỏ, tuy nhiên không thể thoải mái nói chuyện với chúng, vẫn rất nhớ.
Tẳm rửa qua, hai người lặng lẽ đi thăm bọn nhỏ, lại ra khỏi không gian. Tình huống trong rừng rất quái lạ, hai ngươi lưu lại cũng muốn biết chuyện gì đang xảy ra. Hơn nữa, năm hơi thở kia làm hai người vô cùng tò mò.
Rời khỏi không gian, Khúc Phàm dắt Thước Nhạc bay về phía trung tâm khu rừng. Hai người không cần che dấu gì, hành động thuận lợi hơn rất nhiều. Khúc Phàm đã bước vào hậu kỳ của cảnh giới thứ hai trong cảnh giới Tu Thần, nếu tiến vào cảnh giới thứ ba thì sẽ chân chính bước vào Nguyên Anh kỳ của người tu chân, hắn của lúc này có năng lực rất mạnh, mang theo Thước Nhạc bay lên cũng không có vấn đề gì. Khúc Phàm không giống Thước Nhạc, bình thường hắn dốc lòng nghiên cứu công pháp, tuy rằng cũng có hứng thú với luyện khí, nhưng không quá chú tâm, tuy nhiên, bởi như vậy mà công pháp của Khúc Phàm rất vứng chắc. Hơn nữa, hắn vẫn luôn áp chế cảnh giới của minh, Khúc Phàm tùy thời có thể tiến vào cảnh giới thứ ba, đạt tới cảnh giới Nguyên Anh chân chính của người tu chân.
Trong rừng vẫn thật yên tĩnh, thật sự không có gì hay để nhìn, hai người tiến thẳng tới mục đích, ‘Mau nhìn-” Rất nhanh đã tới trung tâm khu rừng, bắt đầu có tiếng động, khi hai người bước đến đó, dưới mặt đất tràn ngập côn trùng mãnh thú, đi tiếp vế hướng đó thì chỉ còn dã thú và dã thú. Những mãnh thú lúc này rất dịu ngoan, cho dù là thiên địch cũng tụ lại một chỗ, không phát sinh xung đột gì.
“Anh nhìn những động vật đó đi, như đang hấp thụ gì đó?” Thước Nhạc chỉ chỉ những mãnh thú trên mặt đất, dùng thần thức có thể nhìn thấy những sợi bạch tuyến nhẹ nhàng bay ra từ trong khu rừng, bị những động vật này hấp thu vào trong cơ thể.
“Chúng ta đi xem sao.”
Càng đi về phía trung tâm thì càng gặp được những mãnh thú mạnh, những động vật trong khu rừng này thoạt nhìn so với bên ngoài mạnh hơn nhiều. Đột nhiên cây cối biến mất, một vùng cát xuất hiện trong tầm nhìn của họ, vùng cát kia rất lớn, nhóm động vật tụ tập bên ngoài, chỉ có mấy con đứng trong đó. Mấy con đó hoàn toàn vượt khỏi tưởng tượng của hai người, một con báo có lông vàng óng ánh, bên trên là hoa văn báo màu xanh, tứ chi cường kiện, lợi trảo như câu*, đường cong thân thể lưu sướng, dáng vẻ tràn ngập sức bật.
*câu: móc câu, lưỡi câu, ý chỉ rất sắc bén
Một con mãng xà màu đen, trên người mang theo những hoa văn màu vàng nhạt. Kỳ thật, khi nhìn đến con mãng xà này, Thước Nhạc lại nhớ tới con bạch mãng nhà họ. Còn mãng xà này kỳ thật làm bọn họ rất nhớ về bạch mãng nhà họ, có điều, bạch mãng không có dài như nó, không có thô như nó, không có trông như nó vậy nha. Nhìn những răng nanh tỏa ra ánh sang màu lam của nó, Thước Nhạc phát hiện con mãng xà này nhất định có độc rồi, vừa rồi thấy nhiều con mãng xà còn to hơn nó nữa những tuyệt đối không mạnh bằng nó được. Một con bọ cạp, một con nhện, toàn thân bọ cạp màu đỏ, dưới ánh sáng toát ra hồng quang, lớn bằng bàn tay trẻ nhỏ, nhện thuộc giống Black Widow, đen bóng đen bóng, chỉ lớn bằng hạt đậu xanh, nếu không phải thị lực hai người tốt thì không thể thấy được.
Thực tế, việc khiến hai người ngạc nhiên nhất chính là loài động vật đứng gần trung tâm khu rừng nhất, một loại động vật không hề nhìn thấy trên đường đến đây, một con voi nhỏ. Hiện tại, hai người đã có thể xác định, trung tâm của mảnh hoang mạc này có năm hơi thở. Năm hơi thở này phát ra năng lượng mà bọn họ không rõ, động vật trong rừng đều hấp thu năng lượng này, hiển nhiên không phải loài động vật nào cũng có thể chịu được loại năng lượng này. Điều này cũng làm rõ vì sao một số động vật trong rừng trước đó lại nổi điên. Dưới tình huống bọn họ thấy trên đường, càng là động vật đi trước lại càng mạnh, cũng chỉ có năm con có thể tiến vào trong sa mạc kia. Giống loài tại Châu Phi rất mạnh, voi đực trưởng thành có thể đạt sáu tấn, vai cao bốn mét tương đương với trọng lượng của ba đến bốn con bò tót, 20 đến 30 con sư tử hoặc hổ.
Voi Châu Phi chẳng những thân thể to lớn, hơn nữa còn rất hung dữ, không hiền hòa như voi Châu Á. Voi Châu Phi trên thảo nguyên về cơ bản không có đối thủ, đương nhiên không tính đám người săn voi rồi. Giống như động vật quần cư, chúng nó không thích hợp sống trong rừng rậm. Hai người dọc đường đi cũng không thấy đàn voi nào, cho nên nhìn thấy chú voi nhỏ trước mắt này thì rất ngạc nhiên. Hơn nữa, nó lại còn là một con voi trắng quý hiếm nữa. Bạch tượng thực tế chính là voi có bệnh bạch tạng, Thái Lan coi bạch tượng như thánh vật mà thờ phụng, nhưng khoa học đã chứng minh không có giống voi bạch tượng này, mà voi Châu Phi lại rất ít xuất hiện bạch tượng, trong vài chục năm mới phát hiện một hai con, hơn nữa bạch tượng ngoài kia đều có màu phấn hồng chứ không giống như voi nhỏ trước mặt họ đây, một màu trắng tuyết.
Hai người vô cùng tò mò với chú voi nhỏ này, bay đến phía trên nó. Làn da của chú voi nhỏ này không thô ráp như đồng loại, thoạt nhìn rất nhỏ, thân thể khoảng trên dưới một mét năm, tròn vo vo, cái vòi thật dài, có có ngà voi, toàn thân trắng tuyết chỉ duy đôi mắt kia là màu đen. Voi nhỏ thoạt nhìn rất ngây thơ đáng yêu, nếu không phải nó đung đưa hai cái tai, họ còn tưởng là đồ giả nữa. Bọn họ thật không hiểu nổi vì sao voi nhỏ đáng yêu như vậy có thể được vây trong khu gần trung tâm nhất.
Thực tế, bọn họ rất nhanh biết được. Ngay tại lúc hai người quan sát voi nhỏ, năm loại hơi thở kia có chút thay đổi, năng lượng kia đột nhiên mạnh lên. Hai người họ không chịu ảnh hưởng của nguồn năng lượng này, bọn họ có thể cảm giác được năng lượng này có liên quan đến động vật, hai người họ không thể hấp thu. Năng lượng được tăng cao, năm con vật kia hơi không thể chịu được, con báo ngoài cùng lui về sau một bước nhỏ, thần thức thấy con báo hấp thu hơi nhiều năng lượng, cơ thể giống như không thể chịu được. Mãng xà bắt đầu uốn éo cơ thể, nó dùng loại biện pháp này chống cự lại sự tăng mạnh của năng lượng. So ra thì bọ cạp cùng nhện cơ bản không có phản ứng, Thước Nhạc cảm thấy hai loài động vật chân đốt này có năng lực thừa nhận rất mạnh, nếu không cũng không thể đứng thứ hai cùng thứ ba.
Ánh mắt hai người lại nhìn về phía voi nhỏ, wuu…., voi nhỏ đột nhiên kêu lên, hai người giật mình nhìn thân thể voi nhỏ chợt to lên, sau đó không ngừng phát triển cho đến khi trở thành quái vật cao hơn mười mét.
Đùng… Hai người nhìn thấy mặt đất hơi rung lên, voi kia bước từng bước về phía trước, nó đột phá.
Thật thần kỳ, một con voi nhỏ chưa đến một mét rưỡi lập tức cao đến mười mét, thật sự rất thần kỳ, “Chúng nó hiện tại đã không bị bắt buộc hấp thụ, tuy rằng không có công pháp tốt, nhưng bọn nó cũng coi như yêu tu.” Hai mắt Thước Nhạc tỏa sáng nhìn năm loài động vật trên sa mạc.
Ha ha- Khúc Phàm cười nói, “Nếu em thích thì bắt vào không gian đi, hiện tại chúng nó cũng đã bắt đầu hình thành linh thức, vào không gian tu hành cũng tốt cho chúng nó.”
Thước Nhạc khẽ gật đầu, “Nhưng chúng ta đi xem bọn nó hấp thu năng lượng gì đã, loại năng lượng này cho em cảm giác cố ý chuẩn bị cho động vật vậy. Tuy nhiên, hiển nhiên năng lượng này hơi cực đoan, năng lượng này cũng không hiệu quả lắm với việc xuất hiện linh thức, ngoài năm loài động vật này, những động vật khác cơ bản đều ở trạng thái dã thú, hơn nữa không thể tự tẩy đi sát khi trên cơ thể, rất khó xử lý.”
“Ừm, chúng ta qua xem sao.” Khúc Phàm ôm Thước Nhạc bay về trung tâm sa mạc. Không đi bao xa đã thấy, năm cột đá được dựng ở đó, hai người đáp xuống đất đi vào giữa những cột đá. Hiện tại, họ đã hoàn toàn cảm nhận được năng lượng của tượng đá. Năm cột đá cao ba mét, to đến mức một người ôm hết, trên cột đá khắc những đồ đằng.
Thước Nhạc nhìn đồ đằng cau màu. “Sao vậy? Em biết?” Khúc Phàm hỏi.
Hơi không chắc chắn, “Giống như từng thấy ở đâu đó, để em nghĩ đã.” Đi xung quanh năm cột đá, trên một cột đá khắc một con sâu, sâu có hình bát giác, ánh mắt mọc trên lưng, hai chân phân hai hướng, trên bụng còn có bốn cái càng lớn nhỏ. Một cột đá khắc một con rắn, trên thân có cánh, còn có hai đầu. Một cột đá khắc một con sư tử, tuy nhiên lông mao của nó được tạo thành từ ngọn lửa. Một cột đá thì lại khắc một con quạ đen, cũng có năm trảo. Cột đá cuối cùng lại khắc một nhân ngư, thế nhưng khuôn mặt lại rất hung dữ.
“Em nhớ rồi.” Thước Nhạc hưng phấn vỗ vỗ tay, “Thời kỳ thượng cổ, người tu hành trên Địa Cầu chiếm đa số, họ chia làm ba loại: tu luyện hồn phách, tu luyện thân thể, tu luyện tinh thần; tuy nhiên một vài động-thực vật cũng có thể tu luyện thành yêu quái yêu tinh. Phương pháp tu luyện rất nhiều. Lúc ấy, phương Tây có truyền thuyết về thần thú, kể rằng nó nắm giữ năng lượng đặc biết, có thể khống ngự (khống chế+ngự trị) vạn thú, năng lực rất mạnh. Tuy nhiên, khi nó tu luyện gặp sự cố, thần niệm ngày càng yếu, thậm chí linh thức của chính nó cũng biến mất. Trước khi linh thức biến mắt, nó rót năng lượng của mình vào năm món pháp khí, cũng dựng năm kiện pháp khí này lên. Lúc ấy có không ít người tu hành mong muốn tìm kiếm năm pháp khí ấy, tuy nhiên, vạn năm trôi qua, pháp khí cũng không thấy có tin tức gì, không giải quyết được. Chuyện này coi như là trong truyền thừa của thanh liên. Khi rảnh rỗi em có xem qua vài mẩu chuyện cổ đó, nhưng cũng không chú ý lắm. Hiện tại xem ra năm cột đá này chính là năm pháp khí đó, bởi vì đồ án phía trên chính là năm thần thú luyện chế lúc đó.”
Khúc Phàm nhìn kỹ năm đồ án bên trên, “Nó quả thật rất đặc biệt. Nếu đúng như vậy, chỉ sợ năm pháp khí này năm đó được chôn sâu xuống, chẳng trách người tu hành không tìm thấy.”
“Ừm.” Thước Nhạc vươn tay sờ sờ cột đá, tuy nhiên bị chặn lại bởi một tầng lá mỏng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.