Khúc Phàm bước ra từ phòng tắm, nhìn Thước Nhạc dựa chăn ngồi trên kháng, tay cầm sách ngẩn người. Anh cầm khăn ngồi vào cạnh cậu, “Còn nghĩ chuyện lúc trưa sao? Tóc còn chưa lau khô, cảm lạnh thì làm sao.” Đặt khăn lên đầu cậu, chà lau nhẹ nhàng.
Đặt sách xuống, dựa lên đùi Khúc Phàm “Không có, chỉ là có chút không vui. Em cũng không muốn chuyện thành như vậy, hôm nay anh không nên nói chuyện của hai chúng ta ra, sợ là chưa tới ngày mai mọi người trong hệ thống của anh đều biết, ảnh hưởng không tốt tới anh.”
“Em nha, nghĩ nhiều như vậy làm gì, chuyện của anh lúc đầu đã không ít người biết, cảnh sát là làm gì, vả lại anh cũng chưa từng che dấu, nếu bọn họ nhìn không ra mới là lạ, mà giờ anh đã vào cục mật vụ, không thuộc hệ thống đó nữa, người của cục mật vụ thì từ trước khi anh gia nhập đã điều tra tới tám đời tổ tông rồi, việc này không có ảnh hưởng lớn tới anh. Em mới cần phải chú ý, ở bệnh viện có lẽ sẽ có phiền phức.”
Thước Nhạc nghiêng đầu, dùng ngón tay vẽ vẽ trên đùi Khúc Phàm, “Anh không thèm để ý thì em để ý cái gì, năm trước thầy Từ có nói với em rồi, muốn em ở lại bệnh viện trực thuộc, phía bệnh viện cũng có ý đó, em còn chưa quyết định. Nếu bệnh viện không chấp nhận được, thì em ở lại trường nghiên cứu hai năm nữa, có hai cái bằng tiến sĩ cũng rất tốt.”
Khúc Phàm cười ha ha “Chuyện của trường quên đi, chúng ta cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mang-theo-khong-gian-di-tu-hanh/757107/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.