*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
(còn gọi là Bạch ngọc hay Dương Chi ngọc, là thượng phẩm trong các loại nhuyễn ngọc, cực kỳ trân quý. Dương Chi bạch ngọc đúng như cái tên, nổi tiếng với màu trắng, cùng sự tinh khiết, nếu có lẫn màu khác sẽ không được coi là Dương Chi bạch ngọc nữa.)
Nói xong chuyện hạt giống, Thước Nhạc kể chuyện Tạ Minh cho Khúc Phàm.
Ngã người nằm lên đùi Thước Nhạc, “Em quyết định là được rồi, chuyện thế này không cần nói với anh.”
Dùng tay chọc nhẹ vào đầu anh “Loại chuyện gì thì cũng phải bàn bạc với anh chứ. Năm trăm vạn không phải con số nhỏ.”
“Không sao, tất cả quyết định của em anh đều ủng hộ.” Nói giơ hai tay lên.
“Vậy cứ quyết định thế, nhưng việc này phải nhờ Bàn ca giúp, em không muốn để Tạ Minh biết người bỏ tiền ra là em.”
“Được rồi anh sẽ gọi cho Bàn Tử.”
Khúc Phàm không kéo dài, cầm điện thoại điện ngay cho Bàn Tử. “Bàn Tử làm gì vậy?”
…
“Ừ, là Nhạc Nhạc nhà chúng ta, có việc muốn nhờ… Là chuyện thế này,… Đúng đúng, em ấy không muốn người ta biết, Nhạc Nhạc nhà chúng ta là đứa trẻ ngoan làm chuyện tốt không muốn lưu tên lại, ha ha… Uhm, không có việc gì,… Được hai bọn ta qua liền.”
…
Cúp điện thoại, Khúc Phàm ngồi dậy, “Bàn Tử nói vừa đi Tân Cương, nhập không ít vật liệu từ Hòa Điền, làm mấy thứ, nói em qua xem, thích cái nào, thì giữ lại.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mang-theo-khong-gian-di-tu-hanh/254816/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.