“Ba ba…” Thước Nhạc nhắm mắt nghĩ người trong nhà thích ăn cá bơn chiên, định lấy vài con từ biển, vừa lên boong tàu thì Kì Kì lao mạnh vào lòng cậu như một quả pháo.
Vội ôm cậu bé lên, đứa bé ủy khuất nhìn Thước Nhạc “Lão ba là người xấu.”
Thiếu chút cười ra tiếng, Thước Nhạc nhìn Khúc Phàm, quay đầu lại “Ai nha, ai xấu vậy, bắt nạt cục cưng của chúng ta rồi. Ngoan ngoan, còn khóc nhè a. Lại kể cho ba ba nào, ba đi tìm họ.”
Kì Kì ánh mắt đỏ lên, bỉu môi “Đều tại lão ba, muốn cướp châu châu bảo bối của Kì Kì.”
Vật gì, Thước Nhạc khó hiểu, ôm Kì Kì tới chỗ Khúc Phàm, “Vật gì vậy? Anh lại chọc con.”
Khúc Phàm mở tay đưa hạt châu tới trước mặt Thước Nhạc, không đợi Thước Nhạc lấy, tay nhỏ của Kì Kì đã vươn tới vụt lấy đi hạt châu, đặt vào không gian của cậu bé. Đứa bé làm xong liền ôm chặt cổ ba ba không dám nhìn lão ba.
Dở khóc dở cười nhìn hai cha con, “Vừa rồi Kì Kì lấy là phật châu bọn anh đang tìm.”
Thước Nhạc ôm con trừng anh, “Tưởng chuyện gì lớn, dù sao cục mật vụ bọn anh cũng không tìm được, cho con thì làm sao.”
Dùng tay nhéo nhẹ mũi Thước Nhạc “Còn nói anh chiều con, em xem em giờ chẳng phải là vậy sao, đúng là một hạt châu không tính cái gì, cục mật vụ cũng không trông chờ nó sẽ làm được gì, nhưng nếu người thường vì thế mà tiến hóa, làm ra chuyện gì thì không tốt, huống chi hạt châu đó là thứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mang-theo-khong-gian-di-tu-hanh/254813/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.