“Chào cậu, tớ gọi Thước Quả, khoa lịch sử, cũng ở phòng này.” Cậu vốn theo họ ba, họ Triệu, nhưng sau đó được Thước Nhạc và Khúc Phàm nhận nuôi, cũng không đổi tên; nhưng sau đó đi Pháp, cậu lấy tên Pháp là Thước Quả. Tuy rằng hàng năm đều tới viếng ba mẹ, nhưng tình cảm của cậu với ba mẹ cũng không thân thiết như vậy, có lẽ bởi bệnh tự kỷ, cậu vẫn luôn chìm đắm trong thế giới của chính mình. Chứng tự kỷ khá hơn, cũng bởi Thước Nhạc và Khúc Phàm đã cho cậu tình thương của cha, có lẽ xen lẫn trong đó còn chút tình thương của mẹ, trong long cậu, hai người còn thân thiết hơn cả ba mẹ đã sinh ra mình. Cứ vậy, sau khi về nước đổi tên thành Thước Quả, cậu không quên ba mẹ của mình, chờ sau này có con, cậu sẽ để chúng kế thừa dòng họ này. Cậu chỉ quá thích ba ba mình, hy vọng có thể mang họ của ba.
Lôi Bằng Phi mặc quần áo xong, lộ ra nụ cười mất tự nhiên, “Xin chào, tớ là Lôi Bằng Phi, năm nhất khoa quản lý thông tin.” Phải nói nụ cười này của cậu nặn ra được không dễ đâu, cậu là người trời sinh không thích cười, đây cũng do di truyền cả thôi, ông cậu, cha cậu đều như vậy, mặt lúc nào cũng lạnh như vậy, cũng không phải giả cool ngầu gì cả. Trước kia lúc vào trung học, các bạn học cả năm chắc cũng không thể thấy cậu cười dù chỉ một lần. Lúc này cũng bởi vì quá xấu hổ, không biết phải đối diện với Quả Quả thế nào nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mang-theo-khong-gian-di-tu-hanh-kim-lien-thien/756956/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.